Bất Ngờ Nổi Tiếng Sau Khi Nhận Lại Anh Ruột Đỉnh Lưu

Chương 17: Thẻ thế thân

[Chắc chắn anh ấy phải dựa vào thực lực để lội ngược dòng rồi, cười lăn lộn.jpg]

“À xin lỗi, vui lòng nộp lại 10 xu tốc độ nhé!”

Nhân viên nói xong cũng không nhịn được cười.

Anh Dã đúng là số đen đủi mà!

Thẩm Vãn Vãn: “…Hừ.”

Tiếng của cô rất nhẹ, giống như một tiếng thở dài pha chút cảm thán.

Thiệu Du Dã nghiến răng.

Cảm giác như vừa bị chế giễu vậy, là sao chứ?!

Anh ấy đưa tay gãi mũi, giọng đầy bối rối:

“Lần tới tôi sẽ lấy lại.”

Thẩm Vãn Vãn khẽ “hừ” một tiếng, “Thế thì tốt.”

“Không tin à?”

Thiệu Du Dã nhướng mày: “Tôi giỏi lắm đó, biết không?”

Đúng là kiêu căng.

Thẩm Vãn Vãn nheo mắt, có chút vui vẻ, cố ý trêu chọc anh ấy.

“À đúng đúng.”

“Trên cả vòng quay chỉ có một ô trừ điểm, vậy mà anh quay trúng ngay, giỏi thật.”

Cô còn cười nhẹ, đôi mắt cong cong như trăng non, khuôn mặt trắng ngần bừng sáng và đầy cuốn hút.

“Cô…! @#¥%…&()”

Thiệu Du Dã tức đến nghẹn lời, muốn phản bác nhưng há miệng một hồi cũng không nghĩ ra được câu nào.

[Cười lăn! Thẩm Vãn Vãn đúng là châm chọc hết cỡ!]

[Anh Dã sắp bị cô ấy làm tức chết rồi hahaha!]

[Thẩm Vãn Vãn đáng ghét thật! Lúc nãy không giúp được gì, giờ lại nói lời chế giễu, phiền phức quá đi!]

[Cố chịu thêm chút nữa đi, chỉ cần anh Dã không bị loại, sau này đổi bạn đồng hành khác là nhẹ nhõm hơn nhiều!]

[Huhuhu, thấy thương cho anh Dã quá TAT]

[Thương anh Dã +10086]

Hôm nay trời nắng đẹp, là một ngày mùa thu dịu dàng và sáng sủa.

Nhưng ngay khi Thiệu Du Dã và Thẩm Vãn Vãn dễ dàng vượt qua thử thách, Giang Thiên Phàm bỗng cảm thấy áp lực đè nặng, ánh nắng cũng trở nên chói chang đến mức khó chịu. Khiến cô ấy hoàn toàn không tập trung ném vào rổ và một lần nữa lại ném trượt.

“Phải làm sao đây?! Giờ chúng ta là đội cuối rồi!”

Giang Thiên Phàm lo lắng kêu lên.

“Tôi cũng không biết nữa.”

Tô Đình Hiên cũng bắt đầu căng thẳng.

Anh ta đến tham gia chương trình chỉ vì Bạch Lăng, chẳng lẽ chưa kịp cùng đội với Bạch Lăng đã bị loại sao?!

Giang Thiên Phàm nhìn theo bóng Thiệu Du Dã và Thẩm Vãn Vãn rời đi, nghiến răng nói:

“Chúng ta có nên đánh cược không?”

Tô Đình Hiên ngạc nhiên hỏi: “Ý cô là gì?”

Giang Thiên Phàm nhắc nhở: “Chúng ta có thẻ [Thế thân] mà.”

Thẻ thế thân có nghĩa là triệu tập một người thay mình hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng kết quả nhiệm vụ tốt xấu đều do “người thế thân” quyết định.

Nếu “người thế thân” muốn phá đám thì còn có thể gây rắc rối.

Và thẻ này chỉ có ba lần sử dụng, nếu cả ba lần đều thất bại thì xem như phí phạm.

Thẻ thay thế này thuộc hạng R, có nghĩa là người thế thân không do họ chọn mà phải rút thăm.

Vì biến số lớn, Giang Thiên Phàm và Tô Đình Hiên mãi không dám sử dụng thẻ này.

Lỡ bốc phải người kém cỏi thì sẽ hoàn toàn lãng phí tấm thẻ.

Giờ khi đề nghị này được nhắc lại, Tô Đình Hiên ngần ngại nói: “Vẫn thấy không yên tâm cho lắm…”

Chưa nói hết câu, Giang Thiên Phàm đã mất kiên nhẫn ngắt lời:

“Thế bây giờ anh bảo phải làm sao? Chúng ta đã mắc kẹt ở đây bao lâu rồi, mấy đội kia đã vượt qua hết! Tôi đang bàn cách qua cửa, anh lại cứ đi bàn lùi, phải suy nghĩ đi chứ!”

Tô Đình Hiên vốn là cậu ấm nhà giàu, hiếm khi bị người khác trách móc thế này, mặt anh ta sầm lại, khó xử: “Cô nổi cáu với tôi làm gì? Cô muốn dùng thì cứ dùng đi!”

Nghe nhắc nhở, Giang Thiên Phàm mới nhận ra mình hơi quá lời.

Cô ấy hạ giọng cầu nguyện: “Mong sao đừng phải là Thẩm Vãn Vãn.”

Thẩm Vãn Vãn vừa rồi chẳng ném quả nào, rõ ràng là vô dụng.

Tô Đình Hiên cũng chẳng nói gì thêm.

“Thôi thì phó mặc cho số phận vậy!”

“Đạo diễn, chúng tôi muốn sử dụng thẻ [Thế thân]!”

Chẳng mấy chốc, tên tất cả các khách mời trừ hai người họ được ghi lên các mẩu giấy, bỏ vào thùng lắc đều.

Trong lòng Giang Thiên Phàm niệm mấy câu cầu trời khấn phật rồi thò tay vào thùng, rút một mẩu giấy.