Ném 5 quả đã là 100 xu tốc độ rồi.
100 xu đâu phải con số nhỏ!
“Chọn bỏ qua thử thách cũng chỉ mất 200 xu thôi đấy!”
Thẩm Vãn Vãn đáp với giọng thản nhiên: “Vậy thì bỏ qua thử thách đi.”
Giang Thiên Phàm cứng họng, bực bội: “Cô lấy tự tin ở đâu ra mà nghĩ sẽ giúp chúng tôi qua cửa…”
“Nếu không vượt qua, tôi sẽ không lấy một xu.”
Giọng trong trẻo của cô có chút kiêu ngạo, rất lạnh nhạt nhưng lại giống như một lời thách thức: “Quyết định là ở các người.”
Bình luận trực tiếp bị câu nói có phần ngông cuồng của cô kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
[Thẩm Vãn Vãn lấy đâu ra tự tin thế nhỉ?]
[Thẻ thế thân chỉ có ba lần thử, cô ấy nghĩ mình sẽ ném trúng cả ba lần sao?!]
[Nếu anh Dã nói câu này thì không vấn đề gì, nhưng Thẩm Vãn Vãn lấy gì để tự tin đến vậy chứ.]
Thiệu Du Dã cũng có chút thích thú, nhướng mày.
Nhìn yếu đuối thế mà cô lại tự tin có thể ném trúng liên tiếp 5 quả sao?
Đây không phải thử thách đơn giản.
Giang Thiên Phàm hoàn toàn không tin lời khoác lác của Thẩm Vãn Vãn.
“Nực cười, nếu cả ba lần cô ném trượt thì sao?”
“Cô trả chúng tôi 100 xu tốc độ nhé? Được không, dám cược không?”
Thẩm Vãn Vãn khẽ cười, lịch sự đề nghị:
“Với tình trạng hiện tại, hai người không có tư cách mặc cả với tôi.”
Giang Thiên Phàm và Tô Đình Hiên: “…”
Đúng là vậy.
Họ là người đã dùng thẻ thế thân và bốc thăm trúng Thẩm Vãn Vãn, nên việc “người thế thân” có chịu giúp họ vượt qua thử thách hay không hoàn toàn phụ thuộc vào ý muốn của cô.
Giang Thiên Phàm hơi khựng lại, giả vờ không quan tâm mà nhún vai.
“Thử đi, dù sao chúng tôi cũng chẳng thiệt. Có người mà huênh hoang quá, chút nữa ném không trúng quả nào thì xấu hổ lắm đấy.”
Thẩm Vãn Vãn chẳng buồn để ý đến lời châm chọc, chỉ ra hiệu Giang Thiên Phàm đưa bóng cho mình.
Đúng là tiểu thư, ném bóng mà cũng phải có người phục vụ.
Giang Thiên Phàm bực mình đưa quả bóng cho cô.
Thiệu Du Dã khoanh tay đứng bên cạnh đầy hứng thú.
Họ đã cùng đội với nhau ba ngày, anh ấy không tin cô tiểu thư này có tài cán gì.
Nhưng với dáng vẻ tự tin và kiêu ngạo kia, chẳng lẽ cô thực sự có thể làm được sao?!
Tô Đình Hiên lén nhắc nhở Giang Thiên Phàm: “Chúng ta chỉ còn đúng 100 xu, nếu đưa hết cho cô ấy, chẳng còn tiền mà đi xe nữa.”
Giang Thiên Phàm bĩu môi: “Cô ta chắc chắn không ném trúng đâu.”
Thẩm Vãn Vãn thậm chí không buộc tóc, nhìn chẳng khác nào đang tạo dáng chứ không phải chuẩn bị ném.
Tô Đình Hiên chăm chú nhìn bóng lưng của cô, thầm nghĩ có thể không như họ nghĩ.
Lúc này Thẩm Vãn Vãn nhanh như chớp ném quả bóng đầu tiên.
Đường bóng rất đẹp, nhưng khi tới rổ, quả bóng chỉ xoay vòng trên vành rổ mà không lọt vào, cuối cùng bật ra ngoài với tiếng “bịch.”
Quả đầu tiên trượt.
—— Lần thử đầu tiên cũng mất luôn.
“Thấy chưa, không cần phải lo về chuyện tiền đâu.”
Giang Thiên Phàm nhún vai: “Cô ta không làm được đâu.”
Thiệu Du Dã lại nhìn cô với ánh mắt sáng hơn. Anh ấy là người thẳng thắn, dù không thích Thẩm Vãn Vãn lắm, nhưng nhớ lại hôm qua hai người đã hòa giải tạm thời, anh ấy lên tiếng:
“Độ chính xác khá tốt đấy.”
“Chỉ là lực tay yếu quá, cô cần dùng thêm lực.”
Thẩm Vãn Vãn gật đầu.
“Được.”
Bình luận trực tiếp đầy những lời châm chọc:
[Haha, người nào đó khoác lác quá đà rồi.]
[Kỹ thuật này tôi cũng làm được mà!]
[May quá Thẩm Vãn Vãn không cược 100 xu, nếu không đã sạch túi rồi.]
[Người có đầu óc thì không nói ra những câu tự rước nhục thế đâu!]
Giang Thiên Phàm đã chắc chắn rằng Thẩm Vãn Vãn không thể vượt qua thử thách này, chỉ coi đây là trò vui, khoanh tay đứng một bên đầy vẻ hả hê.
“Cô làm được không đấy?”
Cô vừa dứt lời thì Thẩm Vãn Vãn lại ném thêm một quả bóng nữa.
Quả bóng xoáy lên trong không khí, tạo ra một cơn gió nhỏ khiến vài lọn tóc mái của cô khẽ bay.
Chỉ trong chớp mắt, quả bóng rơi “bộp” một tiếng, xuyên qua lưới.