Cọng cỏ nhỏ sợ hãi co rúm người lại, thức thời co người nhảy từ vai xuống nhào vào lòng hắn, cọ cọ vào tay Dạ Kế Thanh, đừng so đo với cỏ mà!
Dạ Kế Thanh khẽ cười, dường như quả thực chỉ là đang trêu đùa một cọng cỏ mà thôi, hắn nói: "Bản tôn khuyên ngươi bớt nghịch ngợm đi, nhỡ mà rơi xuống, bị người ta nhặt được, quỷ ở đây thích ăn nhất là mấy loại tinh linh vừa mới hóa hình đấy, chiên xào nướng luộc, đủ kiểu cả."
Tiểu tinh linh màu xanh non mềm mại sợ hãi run rẩy, lén lút nhìn Dạ Kế Thanh.
Đôi mắt đỏ của Dạ Kế Thanh ánh lên ý cười.
Giản Chân: "..."
Lại trêu nó nữa rồi!
…
Trong Quỷ Vực, dải lụa đỏ treo cao, dưới bầu trời u ám, những chiếc đèn l*иg đỏ rực từ xa xếp thành hàng dài, tạo nên một khung cảnh vừa quỷ dị vừa diễm lệ.
Đi dọc theo con phố không lâu, Dạ Kế Thanh dừng chân trước một bức tường, bức tường cao lớn uy nghi, dày dặn, phía trên khắc những hoa văn phức tạp, những câu thần chú mà Giản Chân không hiểu được bao phủ khắp nơi. Cỏ mộc tinh linh rất nhạy cảm với khí tức, Giản Chân theo bản năng cảm thấy bức tường này không đơn giản, có một cảm giác kỳ quái, nhưng cụ thể là gì thì không nói rõ được. Nó đang suy nghĩ, Ma Tôn đã giơ tay lên, khẽ phất một cái.
Ma lực thâm hậu quét qua bức tường, phát ra tiếng vang trầm đυ.c.
Ma lực hoàn toàn bị bức tường hấp thụ, một lúc sau, toàn bộ bức tường bắt đầu từ từ phát ra những tiếng ầm ầm nặng nề, lộ ra tòa nhà cao lớn ẩn sau bức tường.
Một tiểu đồng áo xanh xách đèn l*иg quỷ, đeo mặt nạ cáo từ bên trong đi ra: "Cung nghênh quý khách đến Lâu Thị, tham gia đấu giá."
Ánh mắt Dạ Kế Thanh lạnh nhạt: "Dẫn đường."
Tiểu đồng xách đèn l*иg cung kính bay lơ lửng trong không trung, dẫn vào Lâu Thị.
Nhìn từ bên ngoài chỉ có ba tầng lầu, nhưng khi bước vào bên trong lại ẩn chứa huyền cơ vô tận. Bên trong bày trí vô số ghế ngồi cho khách, xếp thành hình vòng tròn. Những người đã an tọa đều đeo mặt nạ, có người tụm ba tụm năm trò chuyện, cũng có những kẻ độc hành mặc một thân y phục đen, ngồi một mình trong góc. Giản Chân bắt đầu lén đoán xem bọn họ sẽ ngồi ở đâu.
Tiểu đồng xách đèn l*иg lại trực tiếp lên tầng cao nhất, dừng lại trước một phòng bao: "Đây là căn phòng có tầm nhìn và vị trí tốt nhất của chúng tôi, chủ nhân nói ngài là khách quý, đương nhiên phải để dành chỗ cho ngài."
Dạ Kế Thanh bước vào trong, rèm châu lay động, vạt áo choàng màu đen rủ xuống mang theo làn gió mát rượi.
Giản Chân từ nãy đến giờ đều nép mình trong lòng hắn, đến lúc này mới dám mạnh dạn quan sát xung quanh. Phòng bao rất rộng, chính giữa treo một lá cờ lớn màu đỏ, trên đó vẽ một cái đầu lâu, là biểu tượng của Quỷ Thị, trông cực kỳ đáng sợ, nó run rẩy.
Bên ngoài bóng người lay động.