Sau Khi Mang Bầu Bỏ Trốn, Ta Bị Ma Tôn Và Tiên Tôn Đồng Thời Truy Nã

Chương 19

Giản Chân: "..."

Đồ đại xấu xa!!!

Mãi cho đến khi mặt trời ngả bóng về tây.

Huyền Điểu hạ cánh xuống bờ biển, Giản Chân trong lòng Dạ Kế Thanh suýt chút nữa đã ngủ thϊếp đi.

Bên tai vang lên âm thanh huyên náo của phố xá, dưới bầu trời u ám, dòng người trong thị trấn tấp nập qua lại, nhưng phần lớn đều mặc áo choàng, đeo mặt nạ, vội vã đi lại, không lộ diện mạo thật. Trên lầu thành cách đó không xa treo một tấm biển màu nâu, trên đó viết hai chữ "Quỷ Thành" bằng nét chữ rồng bay phượng múa.

Quỷ Vực Thành.

Dạ Kế Thanh chậm rãi bước vào thành, lính quỷ gác cổng giơ tay ngăn lại, cao giọng nói: "Đêm nay Quỷ Vực Lâu Thị tổ chức đại hội đấu giá, tất cả người vào thành đều phải kiểm tra."

Mọi người xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn.

Dạ Kế Thanh dừng bước, đôi mắt đỏ rực ngẩng lên, lính quỷ đối diện với hắn đột nhiên cứng đờ, một cảm giác nguy hiểm rợn tóc gáy từ sau lưng dâng lên. Hàng ngày, Quỷ Vực Thành có rất nhiều người qua lại, nhưng đây là lần đầu tiên khiến tên linh có cảm giác như vậy với một người.

Giản Chân cũng có chút căng thẳng.

Tiểu tinh linh đứng trên vai Dạ Kế Thanh run rẩy, có chút thở dài nhìn lính quỷ, ngươi nói xem, tự dưng lại đi gây sự với hắn làm chi.

Ngay khi nó tưởng rằng sắp có chuyện xảy ra.

Dạ Kế Thanh lấy ra một tấm lệnh bài từ trong tay áo, lính quỷ như trút được gánh nặng, lùi bước nhường đường, cung kính nói: "Không biết là quý khách đến, mời ngài vào."

Cánh cổng thành mở ra, bên trong hiện lên một con phố phồn hoa náo nhiệt hơn.

Giản Chân nhìn Dạ Kế Thanh, có chút bất ngờ.

Dạ Kế Thanh nói: "Sao, rất tò mò tại sao bản tôn lại phối hợp với bọn họ à?"

Cỏ nhỏ gật gật đầu, chiếc lá nhỏ trên linh thể đung đưa.

Dạ Kế Thanh thong thả dạo bước trên phố, nhìn dòng người tấp nập, thờ ơ nói: "Nếu động thủ, ắt sẽ bại lộ thân phận, mọi người nhìn thấy bản tôn chỉ lo chạy trốn cầu xin tha mạng, thực sự rất nhàm chán."

Giản Chân: "..."

Nó biết ngay mà, Ma Tôn sao có thể đột nhiên tốt bụng như vậy.

Nó quay mặt nhìn sang Dạ Kế Thanh, lúc này hắn đang đeo một chiếc mặt nạ bạc, tôn lên khuôn mặt tuấn tú càng thêm lạnh lùng. Ngày thường hắn hay mỉm cười nên khiến người ta khó đoán được cảm xúc, lúc này mặt nạ che khuất khuôn mặt, sát khí và khí tức lạnh lẽo xung quanh càng thêm rõ rệt, trông thực sự rất đáng sợ. Nếu còn lộ thân phận, e rằng con phố này sẽ chẳng còn ai mất.

Vừa phân tích nó vừa gật đầu.

Dạ Kế Thanh giọng điệu đe dọa: "Ngươi đang lẩm bẩm gì về ta trong lòng đấy?"

Giản Chân theo bản năng muốn gật đầu, may mà lý trí kịp thời phanh lại, cục cỏ nhỏ có chút hoảng loạn vội vàng lắc đầu.

Khóe miệng Dạ Kế Thanh cong lên nụ cười nhạt: "Thật sự lẩm bẩm rồi?"

"..."

Huhu sao con người này lại thông minh như vậy chứ!!