Tiểu đồng áo xanh xách đèn l*иg quay trở lại, đứng ở cửa nói: "Tôn khách, chủ nhân đã dặn rằng ngài có đồ vật."
Dạ Kế Thanh: "Vào đi."
Những tiểu đồng ngoài cửa lần lượt bưng khay tiến vào, vô số mỹ thực như nước chảy được bày lên bàn, tất cả đều được đựng trong những chiếc đĩa vàng, vô cùng tinh xảo. Cuối cùng, trên bàn đặt một viên đá lung linh, tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt.
Giọng nói của tiểu đồng u ám, thanh mảnh: "Đây là đá đấu giá dùng trong buổi đấu giá của chúng tôi, nếu tôn khách có món đồ nào ưng ý, chỉ cần truyền ma lực vào đá là có thể tham gia đấu giá."
Ánh mắt Dạ Kế Thanh nhàn nhạt rơi trên viên đá.
Tiểu đồng cũng rất thức thời, cúi người hành lễ: "Đồ vật đã đưa đến đầy đủ, nô xin cáo lui."
Trong phòng có mấy tiểu đồng đeo mặt nạ lơ lửng trên không, lúc rút lui đều im hơi lặng tiếng, chỉnh tề như những bóng ma, thậm chí có những kẻ vừa rời khỏi phòng đã biến mất không dấu vết. Người bình thường nhìn thấy cảnh tượng như vậy có thể sẽ nảy sinh sợ hãi.
Nhưng Giản Chân...
Ngay từ lúc đồ ăn được bưng lên, sự chú ý của cục cỏ nhỏ đã hoàn toàn bị thu hút.
Vịt quay, viên chiên, bánh ngọt mềm thơm...
Cục tinh linh nhỏ màu xanh tròn vo mềm mại nằm sấp trên vai Dạ Kế Thanh, nước miếng sắp chảy ra rồi. Phải biết rằng, suốt trăm năm ở trong chậu hoa, nó chẳng thể đi đâu, đã rất lâu rồi chưa được ăn ngon!!!
Kẻ thèm thuồng sắp trượt chân ngã xuống, liền bị một ngón tay lạnh lẽo đỡ lấy.
Dạ Kế Thanh liếc mắt: "Đừng nhìn nữa, ngươi chỉ là linh thể, không ăn được đâu."
Nghe vậy, toàn thân cục cỏ nhỏ cứng đờ.
Nếu không phải linh thể không thể rơi nước mắt, e rằng bây giờ nó đã òa khóc nức nở rồi.
Dạ Kế Thanh ngồi trên ghế với tư thế lười biếng, mở miệng nói: "Ồ, có một thứ ngươi có thể ăn được đấy."
Cỏ nhỏ chấn động tinh thần, lập tức hồi phục sức sống, mong chờ nhìn hắn.
Dạ Kế Thanh ra hiệu về phía bàn, lười biếng nói: "Bình nước lọc trên bàn kia ngươi có thể uống vài hớp, cũng không tệ đâu."
Giản Chân: "..."
Nó muốn đồng quy vu tận với hắn!!!
Tiểu tinh linh xù lông đang định nổi giận, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân.
Cửa sổ bên ngoài phản chiếu bóng dáng những tiểu đồng áo xanh xách đèn l*иg lơ lửng trên không dẫn đường, chủ nhân của tiếng bước chân từ từ bước lên lầu. Việc có khách đến phòng bao trên tầng cao nhất tham gia đấu giá không có gì lạ, điều kỳ lạ là tiếng bước chân của người này tuy rất khẽ, nhưng lại có chút quen thuộc.
Tiếng bước chân hơi khựng lại trước cửa phòng bao của bọn họ, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.
Giọng nói khẽ khàng của tiểu đồng áo xanh từ phía xa vọng lại: "Chủ nhân cũng không ngờ hôm nay lại liên tiếp có những vị khách quý đến Lâu Thị, xin ngài tạm thời ở gian phòng bao nhỏ này."
Đèn l*иg đỏ bên ngoài cửa sổ lay động.