Mắt thấy mấy con ma thú sắp đến gần, móng vuốt khổng lồ sắp xé nát, giẫm bẹp nó, động tác long trời lở đất khiến cọng cỏ nhỏ trăm năm chưa từng xuống núi sợ đến mức nước mắt lưng tròng.
Thôi xong đời rồi!
Cỏ mộc tinh linh co rúm lại thành một cục run rẩy, thế nhưng cơn đau như trong tưởng tượng lại không hề xuất hiện, máu tươi bắn tung tóe giữa trời đêm, mấy con ma long khổng lồ ngửa mặt lên trời gào thét, đổ rầm xuống đất.
Máu tươi bắn tung tóe ngay trước mắt, mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào mặt, in vào trong đôi mắt hoảng sợ của Giản Chân, nó chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Dưới bầu trời, sương mù dày đặc bao phủ cả đất trời.
Dạ Kế Thanh đứng trên ngọn núi nhỏ cách đó không xa, bộ huyền y đã nhuốm màu đỏ sẫm.
Xác ma thú chất đống khắp nơi.
Hồn hỏa màu đỏ xung quanh hắn như muốn nuốt chửng tất cả.
Trăng đỏ treo cao, từng tấc đất hắn đi qua đều nở rộ sắc hoa diễm lệ nhuốm máu, vô số ma thú mất trí cứ lao đầu về phía trước, hồn hỏa hóa thành lưỡi đao sắc bén lướt qua không trung, máu tươi bắn tung tóe.
Giản Chân nhìn Dạ Kế Thanh từng bước tiến lại gần.
Không, đây không phải Dạ Kế Thanh.
Trăm năm ở Ma giới, nó đã gặp Ma Tôn vô số lần, nhưng chưa từng thấy Dạ Kế Thanh như vậy, toàn thân bao trùm sát khí nồng nặc, huyết sắc điên cuồng, tàn phá và gϊếŧ chóc không phân biệt, nơi này chẳng khác nào luyện ngục trần gian!
Một đàn ma điểu từ trên không trung sà xuống tập kích, Dạ Kế Thanh đầu cũng không thèm quay lại, ma khí mênh mông hóa thành lưỡi đao sắc bén giữa không trung.
Tiếng chim chóc thê lương xé toạc màn đêm.
Mưa máu đỏ tươi ào ạt đổ xuống, giữa đất trời chỉ có nam nhân áo đen đứng sừng sững, đi đến đâu, sinh linh đồ thán đến đó.
Cỏ mộc tinh linh trốn sau tảng đá sợ đến mức ngây người, run rẩy bần bật.
Gần như ngay tức khắc.
Nó vừa mới nhúc nhích, kiếm khí sắc bén đã bổ xuống, tiểu đoàn tử ngẩng đầu lên, liền thấy hồn hỏa kiếm sắc bén rơi ngay trước mặt mang theo lệ khí ngút trời, Dạ Kế Thanh đứng trên cao nhìn xuống, đôi mắt đỏ lạnh lùng vô tình, ánh mắt giao nhau, như bản án tàn nhẫn nhất, chỉ cần hồn kiếm của Dạ Kế Thanh khẽ động, có thể khiến nó hồn phi phách tán hóa thành vũng máu.
Nỗi sợ hãi tột độ luôn khơi dậy bản năng sinh tồn.
Cỏ mộc tinh linh tròn vo hoảng sợ rụt người lại, sau đó không thèm quay đầu lại co giò bỏ chạy, cứu mạng, gϊếŧ cỏ nhỏ, đừng mà, nó vừa mới hóa hình còn chưa muốn chết đâu!!!
"Bốp"
Cỏ nhỏ chạy loạn xạ đâm sầm vào kết giới vô hình làm từ ma lực.
Giản Chân choáng váng, có chút đau đớn lắc lắc đầu, nhưng vừa ngẩng đầu lên, liền thấy hồn kiếm vừa rồi đột nhiên lơ lửng ngay trước mắt, lưỡi kiếm sắc bén dưới ánh trăng lóe lên ánh sáng lạnh lẽo!
Cỏ mộc tinh linh sợ đến mức ngây người, chậm rãi, có chút cứng ngắc, quay đầu nhìn về phía sau.