Sau Khi Mang Bầu Bỏ Trốn, Ta Bị Ma Tôn Và Tiên Tôn Đồng Thời Truy Nã

Chương 12

Trong điện tĩnh lặng, chẳng mấy chốc cọng cỏ nhỏ đã say giấc nồng.

Gió thổi qua núi, mây mù tản ra, một vầng trăng đỏ như máu bao phủ cả đất trời.

"Rắc"

Có tiếng vỡ vụn rõ ràng vang lên từ trong điện.

Chậu hoa Lưu Ly vốn yên lặng đứng trên bậu cửa sổ từ dưới lên trên xuất hiện chi chít vết nứt, từng tiếng rạn vỡ vang lên, cọng cỏ nhỏ lấp lánh trong chậu cũng bao phủ một lớp sương mỏng mờ ảo.

Lạnh quá… lạnh quá đi…

Giản Chân đột ngột tỉnh dậy từ giấc ngủ say, hàn khí bùng nổ khắp cơ thể truyền đến từng cơn đau buốt thấu xương!

Sắp hóa hình rồi!

Một dự cảm mãnh liệt ập đến trong đầu, nó chưa từng có kinh nghiệm hóa hình, lúc này trong điện cũng chẳng có ai, chậu Lưu Ly đang dần tan vỡ, linh khí băng tinh ào ạt như thủy triều tuôn vào tiên thảo, kinh mạch tức khắc căng phồng đau đớn khiến lá Giản Chân run rẩy không ngừng, vầng trăng đỏ trên trời tỏa ra ánh sáng quỷ dị lạnh lẽo, cơn đau dữ dội lan khắp toàn thân, thống khổ tột cùng.

"Ào"

Chậu hoa làm từ đá Lưu Ly như không chống đỡ nổi nữa, vỡ tan tành.

Cọng cỏ nhỏ đau đến tột cùng như cá gặp nước, có không gian thở phào nhẹ nhõm, Giản Chân theo bản năng lau mồ hôi.

Khoan đã…

Mồ hôi?

Có chút chậm chạp ngẩng mặt lên, mượn ánh sáng từ Nhật Kính trong đại điện Ma giới, nó thấy rõ hình dáng hiện tại của mình, một tiểu tinh linh tròn vo, trong suốt như ngọc tuyết, trên cái đầu tròn ủng ỉnh còn có một mầm non xanh biếc đung đưa theo động tác, trông cực kỳ mềm mại đáng yêu, quan trọng nhất là…

Nó chỉ to bằng bàn tay mà thôi!!!

Giản Chân suy sụp hoàn toàn, nó muốn hóa hình thành người cơ mà, sao lại thành cái bánh bao thế này?

Đang nghĩ ngợi lung tung.

Ánh trăng đỏ ngoài cửa sổ rọi vào đại điện, gió thổi tung rèm cửa, cơn đau rõ ràng vừa biến mất nay lại quay trở lại, cỏ mộc tinh linh vừa hóa hình ngồi trên bậu cửa sổ đau đến mức đầu óc quay cuồng, Giản Chân chưa từng chịu đựng cơn đau thế này, chỉ cảm thấy cả cơ thể như lơ lửng giữa không trung không có điểm tựa, như sắp bị xé toạc ra, ý thức dần dần mơ hồ.

"Ầm!! Gào!"

Không biết đã hôn mê bao lâu, tiếng gầm rú khổng lồ của ma thú từ xa vọng lại, từng tiếng chấn động màng nhĩ.

Ánh trăng bàng bạc, màn đêm thăm thẳm.

Giản Chân đột ngột mở mắt, đập vào mắt không phải đại điện Ma giới hay Tiên Sơn, mà là bầu trời sao lấp lánh, trên cao treo lơ lửng một vầng trăng đỏ, tỏa ra ánh trăng mờ ảo quỷ dị.

Còn chưa kịp quan sát xung quanh, mặt đất bỗng nhiên rung chuyển, tiếng bước chân nặng nề của ma thú ào ạt truyền đến, nó quay đầu, liền thấy mấy con ma thú ba đầu khổng lồ nhe hàm răng cưa đang lao về phía mình!!

Giản Chân chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ, vừa quay đầu lại, cả cây của nó đã sợ đến mức chết trân tại chỗ.

Oa oa oa, đây là cái gì vậy trời!