Khoảng thời gian sở hữu chậu Lưu Ly, Giản Chân ngủ nhiều hơn hẳn.
Lại một giấc say sưa trong chậu hoa, lúc lơ mơ tỉnh dậy, cứ tưởng như mọi khi sẽ tỉnh ở Tiên Sơn, nào ngờ đập vào mắt vẫn là đại điện Ma giới.
Giản Chân hiếm khi thấy ngạc nhiên đến vậy.
Phần lớn thời gian, là song sinh tiên thảo, mỗi khi ngủ dậy, ý thức của nó sẽ luân phiên tỉnh dậy ở hai chành khác nhau, hôm nay là Ma Thần Sơn thì mai sẽ là Tiên Sơn, cứ thế thay đổi, vậy mà lần này lại liên tiếp ở Ma Thần Sơn, không hề luân chuyển.
Tiếng chuông đồng dưới mái hiên điện vang lên thanh thúy.
"Ngươi tỉnh rồi à." Một nữ tử y phục đỏ từ xa tiến lại, Diễm Cơ bưng Ngọc Lộ đứng dưới bậu cửa sổ nói: "Trước khi đi Ma Tôn đại nhân có dặn dò người đến chăm sóc ngươi."
Cọng cỏ nhỏ trong chậu Lưu Ly lấp lánh trên bậu cửa sổ khẽ lay động cành lá, nhìn rõ người tới.
Diễm Cơ nhẹ nhàng tưới Ngọc Lộ vào đất trong chậu: "Ta lần đầu chăm sóc cây cỏ nên không rành lắm, nếu ngươi có gì không thoải mái thì phải nói cho ta biết, ngươi mà có mệnh hệ gì, Tôn Thượng nhất định sẽ gϊếŧ ta."
Dưới ánh trăng, cành lá non xanh mơn mởn của cọng cỏ nhỏ trong chậu đung đưa, thân mật cọ cọ vào tay Diễm Cơ, hì hì, ta dễ nuôi lắm đó!
Diễm Cơ bỗng dưng trợn tròn mắt, mu bàn tay nàng ta khẽ run rẩy.
Ánh đèn từ bậu cửa sổ hắt xuống, Giản Chân có chút khó hiểu nhìn nàng ta, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Diễm Cơ giơ tay lên, ánh mắt mang theo chút kích động nói: "Hôm trước ở Bắc Địa ta dùng Xích Xà độc gϊếŧ tên phụ bạc kia, trên tay cũng dính chút nọc độc chưa tan, vậy mà cái cây nhỏ nhà ngươi vừa chạm vào ta, độc đã tan hết rồi!"
Ánh trăng rọi khắp Ma điện, cây tiên thảo trong chậu hoa Lưu Ly như tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Diễm Cơ ôm lấy tay, cảm thán nói: "Quả nhiên là linh thực hiếm có nhất thế gian, có thể giải bách độc, thảo nào Ma Tôn đại nhân lại coi trọng ngươi như vậy, lần này đa tạ ngươi nhé cỏ nhỏ, coi như ta nợ ngươi một ân tình, đợi ngươi hóa hình rồi, ta nhất định sẽ báo đáp tử tế."
Giản Chân trong chậu nghe vậy khẽ lay động cành lá, không cần cảm ơn đâu, ai bảo nó là cọng cỏ nhỏ thích giúp đỡ người khác chứ!
Diễm Cơ rời đi, đại điện lại chìm vào tĩnh lặng.
Đại điện Ma Giới không phải ai muốn vào là vào, ngoài thị vệ canh gác bên ngoài ra thì chẳng có ai bén mảng tới, ngày thường Dạ Kế Thanh còn ở đây, Giản Chân ít ra còn thấy được bóng người, hôm nay trống vắng một mình càng thêm hiu quạnh.
Hắn đi đâu rồi nhỉ?
Hình như ban ngày Đại tế tư có nhắc hôm nay là trăng đỏ, chuyện Dạ Kế Thanh trúng lời nguyền gì đó.
Cái đầu nhỏ của Giản Chân nghiêm túc hồi tưởng, trước kia mỗi lần đến ngày này Dạ Kế Thanh đều mất tăm mất tích, có liên quan đến lời nguyền này không, có nguy hiểm không? Nghĩ mãi chẳng ra manh mối gì, thôi kệ đi, hắn xấu tính như vậy, suốt ngày thích trêu chọc mình, còn đặt cái tên Trư Trư (Heo Con) gì chứ, mắc mớ gì nó phải quan tâm đến chuyện của tên đại xấu xa đó!