Sau Khi Mang Bầu Bỏ Trốn, Ta Bị Ma Tôn Và Tiên Tôn Đồng Thời Truy Nã

Chương 14

Trăng đỏ treo cao, sương mù bao phủ thung lũng, âm u rợn ngợp.

Dạ Kế Thanh đứng sừng sững trên biển máu xác chết.

Hắn đứng đó với tư thế lười biếng, đôi mắt đỏ như máu ánh lên vẻ lạnh lẽo, đang nhìn mình từ xa, như thể phát hiện ra điều gì thú vị.

Bỗng nhiên.

Dạ Kế Thanh bật cười, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười lại khiến người ta rợn tóc gáy, hắn chậm rãi nói: "Trụ Trụ, lại đây."

Lời vừa dứt, cỏ mộc tinh linh đang run rẩy lại run lên bần bật.

Giản Chân đau khổ muốn ôm đầu, đáng sợ quá đi mất, ngươi bảo ta qua là ta qua à, nó là cọng cỏ có cốt khí, không thèm qua đâu, sẽ chết đó!

Không khí tĩnh lặng đến đáng sợ.

Nhiệt độ xung quanh đột nhiên trở nên nóng rực khó chịu, dưới vầng trăng đỏ, bộ huyền y của Dạ Kế Thanh gần như bị nhuốm thành màu đỏ máu, khi gió thổi tung, tựa như ngọn lửa có sinh mệnh đang bùng cháy.

Thấy Giản Chân không nhúc nhích.

Đôi mắt đỏ của Dạ Kế Thanh rõ ràng mang ý cười, nhưng lại hàm chứa ý lạnh vô tận: "Đừng để ta nói lần thứ hai."

Gần như ngay khi dứt lời, tiểu tinh linh đang co ro sợ hãi liền co giò chạy về phía hắn, thức thời vụ giả vi tuấn kiệt (*), nó còn muốn sống thêm chút nữa, lát nữa chết với bây giờ chết nó vẫn phân biệt được!

(Thức thời vụ giả vi tuấn kiệt là một câu thành ngữ Trung Quốc, có thể dịch nôm na sang tiếng Việt là "Người biết thời thế mới là người tài giỏi" hay "Biết thời biết thế mới là trang hào kiệt".)

Giản Chân vừa mới hóa hình, bay nhanh quá không phanh kịp, mắt thấy sắp lăn xuống đất dính phải máu trên xác chết, liền được một đôi tay đỡ lấy, bàn tay Dạ Kế Thanh nóng rực, khiến nó run lên bần bật.

“Ơ?”

Tiểu tinh linh không bị ngã ngồi trong lòng bàn tay Dạ Kế Thanh, ổn định lại tinh thần, vừa rồi ở hơi xa không nhìn rõ, lúc này mới phát hiện ra điều bất thường, hoa văn màu đỏ theo lòng bàn tay Dạ Kế Thanh lan khắp toàn thân hắn, thậm chí dưới ánh trăng đỏ còn ẩn ẩn phát sáng, những hoa văn cổ quái quỷ dị này có nhiệt độ nóng bỏng vô cùng, lẽ nào đây chính là lời nguyền mà Đại tế tư nói?

Chỉ mới đến gần một chút hoa văn trên tay đã nóng như vậy, vậy thì nỗi đau của chủ nhân cơ thể này càng không dám tưởng tượng.

Giản Chân thăm dò chạm nhẹ vào.

Nó vốn là Dạ Quang Lưu Ly Thạch hóa hình, cơ thể cực hàn lạnh lẽo vô cùng, làn da bị nó chạm vào, ánh sáng của hoa văn mờ đi không còn sáng nữa, cảm giác nóng rực cũng biến mất theo.

Có tác dụng!!!

Hơn nữa bản thân cũng không còn thấy lạnh nữa!

Mắt Giản Chân sáng lên, đang định thử lại lần nữa, cơ thể hấp thụ chướng khí của chú ấn lại lảo đảo, cơn buồn ngủ mãnh liệt ập đến, mắt thấy tiểu tinh linh sắp rơi xuống, lại được một bàn tay đỡ lấy.

Trước khi ý thức tan biến.

Cỏ mộc tiểu tinh linh mơ hồ nhìn thấy đầu ngón tay Dạ Kế Thanh chạm vào người nó, im lặng hồi lâu, mới khẽ cười một tiếng: "Cỏ ngốc."

Giản Chân: "..."

Đừng tưởng lúc người ta đang hôn mê thì nói xấu người ta nha!!