Quán Ăn Khuya Cuối Hẻm [Mỹ Thực]

Chương 36: Cà tím cuộn thịt

Mở ra, là một cây kèn harmonica màu đen, bề mặt kèn như nắp dương cầm vậy, hơi lấp lánh, trên đó còn có tên thương hiệu dập nổi màu vàng, trông rất cao cấp.

"Em thích lắm! Nhìn hay quá!" Bành Trình thổi vài cái, kèn phát ra mấy âm thanh du dương.

Thì ra cái cậu muốn thổi là kèn harmonica!

"Con có thể học cái này ở cửa hàng nhạc cụ không?" Bành Trình ôm cây kèn hỏi Trương Tử Vi.

Trương Tử Vi nhìn ánh mắt mong đợi của cậu, suy nghĩ một lúc: "Nếu làm xong bài tập và sách bổ trợ thì có thể học."

"Yeah!" Bành Trình nghe thấy chữ "có thể" liền nhảy cẫng lên.

Để đền đáp anh họ, Bành Trình vội vàng nói cho anh biết bí mật về việc cá nướng ở đình nhỏ có thể tăng chỉ số thông minh.

"Có chuyện này sao?" Bành Tử Huy tuy cười híp mắt, nhưng trong lòng chẳng tin tí nào, chắc là Bành Trình lại định chọc phá rồi, nhưng cậu ấy không định vạch trần, "Được rồi, em cho anh địa chỉ đi, tối nay học xong anh rủ mấy đứa bạn cùng đi."

"Em dẫn các anh đi!" Bành Trình cũng muốn ăn thêm lần nữa.

Sau khi Bành Tử Huy đi học tiết tự học buổi tối, Bành Trình ôm kèn harmonica về phòng, tiếng dương cầm trên lầu lại vang lên.

Âm thanh trong trẻo du dương, Bành Trình lắng lại, yên lặng nghe hết một bản.

Nhưng may thay, hôm nay cậu không chỉ là người nghe nữa.

Cậu thử thổi vài hơi kèn harmonica, tuy chỉ là vài điệu không ăn nhập gì với nhau, nhưng cũng khiến cậu cười khúc khích.

Tiếng dương cầm leng ka leng keng, tiếng kèn harmonica du dương mượt mà, hòa vào nhau lại đặc biệt dễ nghe.

Hôm nay là ngày vui nhất của Bành Trình trong thời gian gần đây, ngay cả hôm qua làm xong sách bổ trợ một cách nhanh chóng, cũng không vui bằng hôm nay.

Bởi vì từ ngày hôm đó, cậu cảm thấy có điều gì đó trong cuộc sống đã trở nên khác biệt.

-

"Hu hu hu, thật tốt quá, may là cậu ta không chọn kèn xô na." Hắc Hắc Sài lo lắng suốt cả ngày, sau đó lại thấy diễn biến tiếp theo ở chỗ Quyển Tam Gia, cuối cùng cũng an tâm, còn tốt bụng chạy đến, kể lại cho Bồ Nhuế và Lê Mộ Trản nghe.

"Thực ra tôi khá muốn nghe thử kèn xô na và dương cầm hoà tấu cùng nhau, không biết sẽ có hương vị gì." Chú chó Shiba cơ bắp lại nghịch ngợm.

"Tôi cũng vậy." Đậu Đậu Sài chắp tay.

Nhưng nó chưa kịp nghịch ngợm bao lâu, thì thấy một yêu quái đi qua con hẻm nhỏ dị giới, lập tức sợ đến tái mặt, còn hoảng sợ đến chảy nước mắt.

Yêu quái đó tóc dài đến thắt lưng, nhưng mái tóc đó xõa xuống từ phía trước, hoàn toàn không thể nhìn thấy mặt của yêu quái đó.

"Trời ơi, Sadako là có thật sao?" Bồ Nhuế hào hứng đứng dậy, muốn nhìn cho rõ, "Hay là Saeki Kayako nhỉ? Tôi hơi khó phân biệt mặt."

Chú chó Shiba cơ bắp quay đầu lại, lại khóc thêm một lần nữa: "Dị giới cũng có những thứ ma quỷ tóc dài bay bay sao, hu hu—"

"Cậu mới là ma quỷ, tôi là yêu quái chính hiệu đấy." Yêu quái tóc dài đó như vén một tấm màn, vén mái tóc sang hai bên, khuôn mặt trắng trẻo hiện ra sau mái tóc đen, là một cô gái xinh đẹp có vẻ đẹp khuê các.