Quán Ăn Khuya Cuối Hẻm [Mỹ Thực]

Chương 35: Cà tím cuộn thịt

◎ Suýt học được nhạc cụ đúng vị ◎

"Kèn xô na, chắc là, cũng được?" Hắc Hắc Sài cười ngượng ngùng, lùi lại hai bước, sợ Quyển Tam Gia đánh nó.

Quyển Tam Gia: ......

"...Kèn xô na là nhạc cụ không tệ, nhưng ở Khê Xuyên giới này, một khi thổi là vui buồn lẫn lộn, thổi trong khu dân cư, sợ là khẩu vị quá mặn." Chú chó Shiba cơ bắp gãi đầu.

"Kèn xô na với dương cầm cùng vang lên... lầu trên lầu dưới phải có một người tắt alo..." Đậu Đậu Sài có chút muốn cười.

"Giờ phải làm sao đây..." Hắc Hắc Sài hơi nống vội.

"Không sao, ta cho cậu ta thêm một nhạc cụ nữa, còn chọn cái nào thì xem cậu ta quyết định." Quyển Tam Gia lại chọn một nhạc cụ khác, ảo ảnh của nhạc cụ đó hòa vào hình ảnh trước mắt.

-

Hôm nay là thứ sáu, báo thức vang lên lúc 7h sáng, Bành Trình thức dậy với đôi mắt thâm quầng, lê từng bước chân đến trường.

Có bộ não thông minh, hôm nay học bài đặc biệt nhẹ nhàng, cậu không nhịn được huýt sáo.

Không biết là do huýt sáo lâu nên hay sao, cậu cứ muốn thổi thêm cái gì đó.

Giờ nghỉ trưa, cậu nghe thấy bên đường phát một bài hát quen tai, trong đó có tiếng của một nhạc cụ nghe rất hay, cậu không nhịn được huýt sáo theo, huýt một lúc, cậu phát hiện đó là tiếng kèn xô na.

"Âm thanh này quá đỉnh, vừa vang lên là khiến người ta nổi da gà." Bành Trình không nhịn được nhận xét.

Nhưng về nhà, cậu lại quên mất chuyện này.

Giờ ăn trưa, Bành Trình được xem tivi nửa tiếng, cậu thấy anh Bạch Tuộc thổi sáo, không hiểu sao lại thấy hơi giống kèn xô na, nhưng sau giấc ngủ trưa, cậu lại quên mất chuyện này.

Chiều tan học về nhà, trước cửa có mấy người phát tờ rơi.

“Bạn học nhỏ, có muốn học nhạc cụ không? Có thể đến cửa hàng nhạc cụ XX học thử miễn phí đấy."

Bành Trình tiện tay nhận một tờ rơi, nhưng không mở ra xem, định đi tìm thùng rác vứt bỏ, nhưng mãi không tìm thấy thùng rác, cầm luôn về nhà.

Về đến nhà cậu vứt cặp sách xuống, trước khi vứt tờ rơi, tiện tay mở ra xem.

Các nhạc cụ trên tờ rơi đều rất đẹp, Bành Trình nghĩ, bây giờ mình thông minh thế này, học nhạc cụ thì phải học cái đặc biệt nhất.

Nhạc cụ gảy đều quá phổ biến rồi, nhạc cụ thổi mới đặc biệt.

Cậu quét mắt nhìn các nhạc cụ, sáo, kèn saxophone, kèn tuba...

Cậu muốn thổi... cậu muốn thổi cái...

Ánh mắt Bành Trình dừng lại ở cây kèn xô na.

"Bành Trình! Anh họ con đến rồi! Con xem anh mang gì hay cho con này!" Bên ngoài vọng vào tiếng của Trương Tử Vi, cùng với tiếng đóng cửa.

Mỗi thứ sáu, anh họ Bành Tử Huy đều đến nhà Bành Trình ăn tối, rồi đi học tiết tự học buổi tối.

Bành Trình dạ một tiếng, đặt tờ rơi lên bàn, đi ra ngoài.

"Con xem anh họ con tốt thế nào, mang cho con một nhạc cụ." Trương Tử Vi cười tươi đón Bành Tử Huy vào nhà.

"Đây, bạn anh mang từ nước ngoài về, anh cũng không thích chơi nhạc cụ, em xem có thích không." Bành Tử Huy đưa cho cậu một hộp quà nhỏ.

"Nhạc cụ?" Bành Trình hơi ngạc nhiên, nhạc cụ gì mà nhỏ thế.