Sau Khi Giả Làm Quý Tộc, Tôi Thành Thần

Chương 28: Cô Tên Là La Vi . Isis Phải Không?

Bầu trời đã tối đen Troy mới mang theo con ngựa quay trở về.

Khi La Vi nghe thấy tiếng động bước ra sân thì thấy anh đang gỡ mảnh vải che trên mắt ngựa.

“Tại sao tôi lại cảm thấy, thái độ của anh đối với ngựa tốt hơn nhiều so với bọn họ thế?”

Lo con ngựa bị sợ độ cao, anh còn lấy một mảnh vải che mắt nó lại, đối với Lillian cùng với hai kỵ sĩ kia còn không cẩn thận như vậy.

Troy hừ lạnh: “Thái độ của cô đối với bọn họ cũng tốt hơn tôi nhiều.”

“Này, anh đang ghen tị đấy à?” La Vi trêu ghẹo.

Troy ủ rũ không vui cúi đầu, không muốn để ý đến cô.

“Được rồi, đừng tức giận. Bọn họ sẽ không ở đây lâu đâu.” La Vi cho rằng cô đã phát hiện ra nguyên nhân anh tức giận “Chờ khi nào hai người kia vết thương hồi phục họ sẽ chuyển đi thôi.”

“Đây là nhà của cô, cho ai ở là do cô quyết định.” Troy quay lưng lại với cô “Trong thời gian này tôi sẽ ở lại quán rượu.”

“Troy, anh sợ là họ sẽ nhìn thấy màu tóc của anh có phải không?” La vi suy đoán hỏi.

Troy dừng một chút: “Vậy thì đã sao.”

La Vi im lặng, đúng vậy, vậy thì đã sao.

Cô cũng không thể đuổi Lillian và những người khác ra ngoài được.

Nhưng cô cũng không thể cứ để Troy đi như thế. Tuy rằng nhìn Troy có vẻ là người dễ nói chuyện, nhưng cô biết nội tâm anh ấy rất cứng rắn.

“Troy.” La Vi suy nghĩ rồi dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Tôi biết anh không thích quý tộc, có thể họ đã từng làm tổn thương anh, nhưng không phải quý tộc nào cũng là người xấu.”

“Lillian đã cứu mạng tôi, cho nên tôi không thể nhắm mắt làm ngơ trước yêu cầu giúp đỡ của cô ấy. Tôi rất biến ơn anh hôm nay đã giúp tôi, tôi mới có thể trả hết được ân tình này.”

“Sau khi báo đáp hết ơn cứu mạng của cô ấy, giữa hai chúng tôi sẽ không còn quan hệ qua lại nữa. Trong khoảng thời gian này, mong anh hãy nhẫn nại với bọn họ một chút, sẽ không quá lâu đâu.”

Troy cuối cùng cũng nhìn cô, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu: “Cô ấy là một công chúa hoàng gia, tôi chỉ là một thường dân hèn mọn, cô để ý tôi có thích cô ấy hay không làm gì?”

La Vi lý trí nói: “Tôi đã nói chúng ta là bạn bè, tôi với anh thân hơn, chúng ta quen biết lâu hơn. Nhưng tôi nghĩ những lời này của tôi quá đạo đức giả, anh sẽ không tin.”

Troy: Không, tôi tin cô.

“Cho nên lý do thật sự của tôi là, tôi cần anh, so với bọn họ tôi càng cần anh hơn.”

La Vi chân thành nhìn anh: “Đối với tôi, sự tồn tại của anh quan trọng hơn bọn họ.”

Không có Lillian, cô ấy cũng không có tổn thất gì, nhưng nếu không có troy bảo vệ, cô thật sự sẽ chết!

Troy choáng váng đứng đó như kẻ ngốc, lỗ tai liên tục văng vẳng những câu nói kia.

Cô ấy nói cô ấy cần anh.

Cô ấy nói sự tồn tại của anh quan trọng hơn tất cả bọn họ!

Một cảm giác chua xót lại ngọt ngào từ tận đáy lòng truyền tới trái tim, râm ran ngứa ngáy, khiến anh không nhịn được cởi bỏ nút thắt, sờ vào vị trí trái tim mình.

Trái tim của anh có phải bị hỏng rồi?

Troy đột nhiên nắm chặt tay, che đậy nội tâm kích động: “Khụ khụ, nếu đã như vậy, sau này tôi sẽ đối xử tốt với cô, cô cũng không cần phải đưa tiền cho tôi, tôi sẽ tự nghĩ cách kiếm…..”

La Vi: ???

Rốt cuộc Troy đang nói cái gì vậy?

Từ từ__

“Không cần trả tiền cũng có thể thuê anh, còn có chuyện tốt như vậy nữa?” Nắm lấy trọng điểm câu sau, ánh mắt cô sáng lên: “Anh thật sự không cần tiền à?”

Troy nhìn ánh mắt sáng ngời của cô, đôi mắt to không nhiễm một chút bụi trần, cuối cùng cũng phản ứng lại là tự bản thân đa tình.

Sắc mặt anh lập tức đen lại, cười hung ác: “Thuê tôi mà không trả tiền, cô đừng có mơ!”

“Một xu cũng không thể thiếu!”

Troy quả nhiên vẫn là Troy coi tiền như mạng kia.

La Vi trong lòng nhẹ nhõm một chút, may quá, cô còn suýt nữa tưởng là anh cũng bị người xuyên vào giống mình chứ.

Bây giờ nguy cơ đã bị giải trừ, cô cũng nên quay lại trường học, nếu đêm không về ngủ sẽ bị trừ điểm.

Không biết liệu trường học có xử lý cho học sinh ở ngoại trú không, tắm rửa trong ký túc xá thực sự rất bất tiện, chắc lúc nào đó phải đến tìm Balk hỏi một chút.

Trong đêm oi bức, La Vi đi dưới ánh trăng bạc trở về lâu đài phong cách La Mã được vây quanh bởi cây Tường Vi.

Trong Học viện ma pháp ban đêm không có hoạt động giải trí nào, học sinh thường đi ngủ sớm, một nửa số cửa sổ trong ký túc xá nữ đều đã tắt đèn từ lâu.

Cũng có thể là để tiết kiệm nhiên liệu, dù sao thì dầu đèn lúc này cũng không hề rẻ.

La Vi vén váy dài lên, nhẹ nhàng bước lên bậc đá cầu thang xoắn ốc để tránh làm phiền người khác.

Trên tường cầu thang có treo vài chiếc đèn tường, ngọn lửa mờ nhạt lặng lẽ cháy.

Khi cô bước đến gần lầu hai, một bóng đen dài xuất hiện hắt trên bậc thang.

La Vi ngẩng đầu, nhìn thấy Athena ở phía trên.

“Cô không đi?” Athena kinh ngạc.

La Vi còn ngạc nhiên hơn: “Đi? Đi đâu cơ?”

Athena cúi đầu nhìn xuống cô, khuôn mặt luôn bình tĩnh tươi cười giờ có chút khắc nghiệt: “Tôi thấy cô đến trường đua ngựa lấy ngựa, còn tưởng cô có ý định chạy trốn.”

La Vi bước lên hai bước hỏi: “Tại sao tôi lại phải chạy trốn?”

“Vậy cô lấy ngựa đi làm gì?” Athena dữ tợn.

La Vi cười nhẹ: “Ánh trời chiều vừa đẹp, tôi chỉ ra ngoài thành cưỡi ngựa thôi mà. Người đi ra ngoài nhiều như thế, sao cô chỉ nhìn chằm chằm vào tôi vậy?”

“Các quý tộc trẻ tuổi thích ra khỏi thành đi săn, điều này rất bình thường.”

“Tôi muốn đi cưỡi ngựa thư giãn lại thành không bình thường à?”

La Vi bước lên bậc thang cuối cùng, cùng Athena lướt qua, không chút sợ hãi.

“Cô tên là La Vi . Isis hay là dòng họ nào khác?” Athena hét lên từ phía sau, giọng điệu có chút lành lạnh.

La Vi dừng bước, quay đầu: “Cô lấy cái họ này từ đâu ra?”

“Quả nhiên là cô.” Ánh mắt Athena lạnh lùng như rắn độc “Tôi biết mục đích của cô, cô tốt nhất nên bỏ cái suy nghĩ này đi.”

La Vi: “Tôi không hiểu cô đang muốn nói điều gì.”

“Cô nên hiểu được, những thứ kia sớm đã không còn thuộc về cô nữa, cô đừng nên hy vọng có thể đoạt lại cái gì, bởi vì huyết mạch dơ bẩn của cô không xứng.”

Biểu hiện dịu dàng giả dối thu lại, cuối cùng lộ ra bộ mặt thật dưới lớp vỏ bọc xinh đẹp, Athena khinh thường nhìn chằm chằm cô: “Ngay cả làm người hầu rửa chân cho tôi, cô cũng không có tư cách.”

“Haha, thật thú vị.” La Vi cong môi, thong thả ung dung nói: “Nghe nói một người càng thiếu điều gì, càng thích nhấn mạnh điều đó.”

“Athena, cô cũng là người như vậy sao?”

Athena sắc mặt biến đổi, tức giận đến mức bật cười: “Hy vọng đến lúc đó cô vẫn còn miệng lưỡi sắc bén như vậy, đừng để đến lúc đó lại phải tới quỳ xuống cầu xin tôi.”

Nàng ta đi nhanh qua người La Vi, để lại một câu.

“Sớm nhận rõ thân phận của chính mình, rời khỏi Siria, đừng ép tôi phải ra tay.”

La Vi vẫn mỉm cười: “Vậy thì tôi mỏi mắt chờ mong.”

Đèn tường kéo dài bóng của hai người trên hành lang trống trải, hai bóng người đi ngược nhau, càng lúc càng xa.

La Vi trở lại phòng ngủ, sắc mặt ngay lập tức trầm xuống.

Cô đã nhầm lẫn ý định của Athena nhằm vào cô từ trước tới nay.

Athena không muốn vạch trần cô, mục đích thật sự của nàng ra là muốn cô rời khỏi học viện, rời khỏi Siria.

Nhưng lần cô cho là nàng ta đang thử mình, thật ra đều là sự đe dọa của đối phương.

Athena biết điều gì đó, còn sợ hãi sự xuất hiện của cô nên muốn dọa cô bỏ đi, hoặc khiến cô tự động rút lui.

Nhưng có lý do gì khiến nàng ta phải làm như vậy?

Cô chắc chắn nguyên chủ không biết Athena, không có xung đột lợi ích nào với nàng ta. Trong trí nhớ mười mấy năm của nguyên chủ, cô ấy vẫn luôn ở làng chài, chưa từng rời khỏi làng.

Cha mẹ nguyên chủ mất sớm, ba tuổi đã được ông trưởng thôn nhận nuôi. Cô ấy lớn lên dung mạo càng ngày càng xinh đẹp, trưởng thôn sợ không bảo vệ được cô, thậm chí còn không dám để cô thấy người ngoài.

Dưới hoàn cảnh như vậy, cô làm sao có thể xảy ra mẫu thuẫn với một tiểu thư quý tộc ở phương xa?

Trừ phi, Athena đã nhận nhầm người.

“Isis.” La Vi lẩm nhẩm lại cái họ này một lần.

Có cảm giác hơi quen thuộc, đã từng nghe qua ở đâu rồi?

Suy nghĩ nửa ngày cũng không ra, La Vi dứt khoát thổi tắt đèn, lên giường chui vào chăn ngủ!

Sau một ngày mệt mỏi, cô gần như đặt đầu xuống gối liền ngủ mất, chất lượng giấc ngủ tốt đến kinh ngạc.