Sau Khi Giả Làm Quý Tộc, Tôi Thành Thần

Chương 29: Ai Cũng Sợ Bác Sĩ

Một đêm không mộng mị.

Tiếng chuông vang lên, ký túc xá nhanh chóng trở nên náo nhiệt.

Tiếng gõ cửa, tiếng bước chân, các tiếng va chạm khác nhau liên tục vang lên từ sáng sớm.

La Vi bị những tiếng động này đánh thức, cô đột nhiên có cảm giác hoang mang không biết hôm nay là ngày nào.

Phải mất một lúc cô mới nhớ ra, hôm nay đã là ngày thứ bảy cô đi học, sáng nay có lớp học kiếm thuật.

Đây chính là điểm không tốt của Học viện ma pháp Siria. Tuy rằng việc học nửa ngày nghỉ nửa ngày rất nhẹ nhàng, nhưng cả năm học ngày nào cũng có một tiết. Không có buổi sáng nào được ngủ nướng, có trời mới biết mỗi sáng cô rời giường khó khăn đến nhường nào.

Bởi vì dậy muộn, La Vi đến răng còn chưa kịp đánh, chỉ kịp rửa mặt sạch rồi chạy đến quảng trường – Lớp kiếm thuật được học tại quảng trường học viện.

Trong buổi học kiếm thuật đầu tiên, trường học phát cho học sinh kiếm gỗ, đánh vào người cũng chỉ đau một lúc, không làm ai bị thương.

Giáo viên của lớp kiếm thuật là Huấn luyện viên Cumberland, còn tên của anh ta là gì thì anh ta cũng không giới thiệu, học sinh cũng xấu hổ không dám hỏi.

Sau khi dạy một số động tác kiếm thuật cơ bản, anh yêu cầu mọi người luyện tập theo cặp.

La Vi ghép đôi cùng với một cô gái mặt tròn tên Imie, xuất thân từ một gia đình chủ trang trại, ở trong nhóm thường dân cũng được xem là tương đối giàu có.

Chỉ là trong lớp có rất nhiều quý tộc, Imie cũng bị phân biệt đối xử như những thường dân khác.

“Tiểu thư La Vi, ngài là một người tốt.”

Sau khi luyện tập chốc lát, Imie phát cho La Vi một tấm thẻ người tốt.

“Cảm ơn lời khen của cậu.” La Vi tiếp nhận lời khen của cô ấy.

Trong khoảng thời gian này cô đã nghe những lời này nhiều đến mức bây giờ cô không hề cảm thấy đỏ mặt chút nào.

“Imie, tay cầm kiếm phải cao hơn một chút, như vậy mới đúng.”

La Vi kiên nhẫn chỉnh sửa động tác của Imie. Cô quyết định kết bạn cùng các thường dân trong lớp, đến lúc này hiệu quả đã lộ rõ.

Những dân thường trong lớp vẫn còn sợ quý tộc, nhưng họ sẽ chủ động chào hỏi khi nhìn thấy cô.

Buổi trưa La Vi không đến nhà ăn ăn cơm, quảng trường gần cổng trường nên cô định ăn bên ngoài.

Troy đang đợi ngoài trường, nhìn thấy cô bước ra liền đi tới.

“Những người đó đã ổn không?”

“Sáng nay tôi đi nhìn qua thì thấy hai kỵ sĩ kia đã tỉnh lại rồi.”

La Vi gật đầu: “Vậy thì tốt, chỉ cần họ tỉnh lại thì mạng sống của họ đã được cứu một nửa.”

Lại nói, người ở thời đại này thật sự rất thảm, bị bệnh hoặc bị thương không dám tìm bác sĩ, toàn dựa vào chính mình vượt qua.

Nhưng đổi lại nếu là cô, cô cũng không muốn tìm bác sĩ.

Phương pháp chữa bệnh của bác sĩ thời kì này phải nói không khác gì ma quỷ, nếu bị bệnh kết cục chỉ có một con đường chết.

Nếu bạn tìm bác sĩ, bạn còn chết nhanh hơn.

Y học ở Châu Âu thời Trung cổ rất lạc hậu, bởi vì quá sùng đạo, bọn họ cho rằng những người bị bệnh đều bị quỷ ám hoặc do bản thân có tội, không nên tìm cách chữa trị mà nên đi sám hối với Chúa.

Cho dù có được điều trị thì quá trình này cũng vô cùng thống khổ, hoặc là để máu chảy đến chết, hoặc là nôn mửa đến chết, không thì là tẩy ruột đến chết hoặc là uống thuốc độc chết.

Phương pháp tàn nhẫn nhất chính là cắt bỏ, đau chỗ nào cắt chỗ đó, đau tay chặt tay đau chân chặt chân, nếu đau đầu thì đóng đinh vào não, nếu thai phụ khó sinh thì đánh thai phụ. Làm tỉ lệ tử vong từ mười phần trăm tăng lên thành trăm phần trăm.

Nếu bạn được chữa khỏi thì bạn nên cảm ơn vì Chúa đã tha thứ. Nếu bạn không được chữa khỏi thì đó là do bạn đã phạm phải một tội ác ghê gớm và phải chết sớm, quả thực đen tối đến cùng cực.

Hôm qua, khi Lillian nói muốn tìm nơi sửa soạn trước, La Vi đoán là do cô ấy cảm thấy lo ngại.

Nếu cô đưa hai kỵ sĩ bị thương nặng vào học viện, học viện sẽ tích cực tìm bác sĩ chữa trị cho bọn họ, đến lúc đó chết thì không nói, hai kỵ sĩ trung thành và tận tâm lại bị gán cho tội danh “Thần linh giáng tội” thì chỉ sợ chết cũng không nhắm mắt.

Mặc dù thế giới này không có Thượng đế hay Chúa Giêsu, nhưng những phương pháp chữa bệnh thì không khác gì ở Châu Âu thời Trung cổ.

Nếu La Vi nhẫm tâm, sau này cô ấy có thể làm bác sĩ để lừa gạt, à không, kiếm tiền.

Dù sao cô cũng có nghiên cứu về chiêm tinh thuật, ở thời đại này, theo chiêm tinh học bác sĩ có thể chọn các bộ phận khác nhau trên cơ thể con người để lấy máu, điều này rất phổ biến và là một nghề rất được mọi người kính trọng.

La Vi rùng mình khi nghĩ đến những linh hồn oan uổng đã chết vì bị lấy máu quá nhiều.

Quên đi, quên đi, loại chuyện này không nên nghĩ tới, cái này quá tổn hại âm đức con người!

“Cô thấy lạnh à?”

Troy thấy cô run rẩy, còn tưởng cô cảm thấy lạnh.

La Vi định thần lại, vội nói: “Không, trời không lạnh, tôi chỉ là nghĩ đến một số chuyện mà thôi.”

Troy lộ ra vẻ tò mò: “Nghĩ đến chuyện gì mà làm cô sợ hãi như thế?”

La Vi xấu xa hỏi: “Đi khám bác sĩ, anh có sợ không?”

Troy run lên, phảng phất như nhớ lại ký ức nào đó không mấy tốt đẹp, liền ngậm chặt miệng.

Phản ứng này của anh ấy…..

“Anh từng đi khám bác sĩ rồi à?” Trong mắt La Vi đầy vẻ tò mò “Anh mắc phải bệnh gì mà phải đi gặp bác sĩ, họ chữa trị cho anh như thế nào?”

Có một ví dụ sống sờ sờ trước mặt, cô không nhịn được muốn phỏng vấn một chút, muốn biết tâm trạng của người ở thế giới này khi đi khám bệnh.

Cũng không biết trong bốn phương pháp rút máu, thúc nôn, tẩy ruột và uống thuốc độc thì Troy đã trải nghiệm qua cái nào.

Hơn nữa, sau khi gặp bác sĩ mà vẫn có thể sống sót thì anh ấy thật sự quá mạnh mẽ!

Nhưng Troy không trả lời, sắc mặt La Vi dần trở nên vi diệu: “Không phải là phẫu thuật trĩ chứ?”

Troy trở nên tức giận: “Không phải, cô đừng có đoán mò!”

“Không phải chứ, thật sự là bệnh trĩ à?” La Vi líu lưỡi.

Ở thời đại này, ca phẫu thuật có tỉ lệ thành công cao nhất là cắt bỏ trĩ. Mọi thứ đều phải làm thật chính xác, chỉ cần nhấc dao lên cắt xuống rồi lấy thanh ủi hàn nó lại, hoàn mỹ.

“Đã nói không phải mà!” Troy sợ cô đoán càng ngày càng thái quá liền vội vàng nói “Chỉ là lấy máu vài lần thôi, bác sĩ dùng đỉa hút máu tôi.”

La Vi nghe thấy từ “đỉa” mặt liền nhăn lại: “Thà cắt búi trĩ còn hơn, lỡ như thứ đó chui vào người thì phải làm sao?”

Troy xanh mặt, anh thật sự đã bị đỉa chui vào người, phí hết sức lực mới rút được nó ra. Nếu không thì anh cũng sẽ không kháng cự như vậy khi nghe thấy từ bác sĩ.

Nhưng loại chuyện này anh sẽ không bao giờ nói cho La Vi đâu!

“Anh không phải cứ bị bệnh là lại đi rút máu đấy chứ?” La Vi suy nghĩ rồi lại hỏi: “Anh rút máu bao nhiêu lần rồi, có cảm thấy choáng váng không? Thật ra thì, nếu máu chảy quá nhiều sẽ gây chết người. Tin tôi đi, lần sau đừng đi rút máu nữa.”

Troy cảm thấy mệt mỏi, nhưng không thể không vì hình tượng của mình mà giải thích một chút: “Tôi cũng không rút máu nhiều lần, nếu không phải bệnh sắp chết thì ai muốn đi rút máu chứ. Khi tôi bị bệnh lúc nhỏ, điều tôi làm nhiều nhất chỉ là đi cầu nguyện hoặc đi khẩn cầu nước thánh thôi.”

“Cầu nguyện với nước thánh cũng vô dụng. Nhưng mà nói không chừng đây cũng là do đức tin, có đôi khi còn tự ám chỉ mình rằng nó thực sự có tác dụng nào đó.” La Vi che cằm nói.

Troy nhắm mắt lại, không muốn nghe cô nói gì nữa.

Làm người ta thấy thương tâm!

Cô biết rồi thì thôi, cần gì phải vạch trần nó!