Đầu óc La Vi nhanh chóng suy nghĩ, trong đầu cô đã có sẵn ý tưởng về việc sẽ phản ứng thế nào khi bị nhận ra.
“Đúng là em.” Cô không phủ nhận thân phận, đỡ nữ kỵ sĩ dậy: “Không ngờ lại gặp chị ở đây, sao chị lại gặp phải ma vật vậy.”
Nữ kỵ sĩ vẻ mặt bi thương: “Tôi vốn dĩ muốn đi đến Học viện ma pháp Siria, đi ngang qua nơi này thì phát hiện trong núi có hơi thở của ma vật liền muốn thuận tay giải quyết nó. Không nghĩ tới con ma vật này quá mạnh, chúng tôi đều bị nuốt hết vào bụng.”
“Đúng rồi, em làm cách nào tiêu diệt được nó?”
La Vi tránh sang một bên, lô ra Troy đứng phía sau: “Em không có bản lĩnh như thế, là hộ vệ của em, Troy đã xử lý nó.”
“Cũng chính anh ấy đã cứu các chị ra khỏi bụng ma vật.”
“Hộ vệ của em?” Đôi mắt của nữ kỵ sĩ mở to, như thể không ngờ rằng một bé gái mồ côi như cô cũng có hộ vệ.
Nhưng, một hộ vệ như thế nào mới có thực lực gϊếŧ một con ma vật mà ngay cả kỵ sĩ đoàn của cô cũng không thể đánh bại?
Nữ kỵ sĩ nhìn Troy, ánh mắt rơi vào chiếc mặt nạ rồi chuyển hướng xuống chuôi kiếm của anh.
Vừa nhìn cô ấy đã bị sốc và ngay lập tức nhật ra nó là một vật liệu ma thuật chỉ được sử dụng bởi những ma kiếm sĩ, kiếm sĩ cấp thấp căn bản không thể chịu nổi ma lực mạnh mẽ như vậy vận hành.
La Vi không phải nói cô là trẻ mồ côi trốn ra từ làng chài nhỏ hay sao? Tại sao cô ấy lại được bảo vệ bởi một ma kiếm sĩ?
Lúc này, nữ kỵ sĩ rơi vào nghi ngờ sâu sắc.
Troy vẫn luôn ở bên cạnh im lặng lắng nghe, khi La Vi nói anh là hộ vệ của cô cũng không có phản ứng gì.
Dù sao thì anh cũng cầm tiền của La Vi, bây giờ đúng là đang làm hộ vệ cho cô.
“Xin lỗi, Troy không giỏi nói chuyện.” La Vi thấy nữ kỵ sĩ cứ nhìn chằm chằm vào Troy, sợ cô hỏi về lai lịch của anh ấy nên nhanh chóng chuyển chủ đề “Trên mặt đất có hai người còn sống, có lẽ là đồng đội của chị, chị có muốn nhìn xem không?”
Lúc nguyên chủ gặp được đoàn kỵ sĩ, ngoại trừ nữ kỵ sĩ, những người khác đều mang mũ giáp và mặt nạ bảo hộ, cũng chưa nói chuyện cùng cô bao giờ, vì vậy cô cũng không nhận biết được những người khác.
Nghe thấy “đồng đội”, nữ kỵ sĩ nhìn về phía mặt đất, kích động lao tới: “Là bọn họ, là Robert và Vinson, bọn họ vì bảo vệ tôi nên họ mới bị thương nặng như vậy.”
Cô lại nhìn xung quanh, ánh mắt rơi vào những bộ xương đó: “Những người khác đều đã chết rồi?”
La Vi trịnh trọng gật đầu.
Nữ kỵ sĩ hít một hơi thật sâu, lau khô nước mắt nhìn về phía La Vi: “Xin lỗi, trước đó vì một vài lí do nên tôi không thể báo ra tên họ của mình.”
“Để tôi giới thiệu lại lần nữ, tôi tên là Lillian . Rossetti, là công chúa Công quốc Kinoco, hôm nay tôi cùng đoàn kỵ sĩ đi qua nơi này bất hạnh gặp bất trắc, tôi hy vọng có thể được em trợ giúp mang chúng tôi đi đến Siria.”
“Hoàng tộc Rossetti có ân tất báo, tôi nhất định sẽ báo đáp em cẩn thận!”
La Vi hơi giật mình: “Thì ra chị là một công chúa?”
Lillian gật đầu: “Đúng vậy, lúc trước gặp được em là lúc tôi đang cùng đoàn kỵ sĩ đi tuần tra biên giới.”
Vị trí của làng chài nằm ngay giữa Công quốc Kinoco và Công quốc Tetia, đó là ranh giới mà hai bên đang tranh chấp.
Trong mắt La Vi hiện lên một tia bừng tỉnh, chẳng trách những kỵ sĩ khác không dám trực tiếp gọi tên cô ấy.
Với cả một nữ kỵ sĩ và một Nữ tước cũng hiếm thấy như nhau, Lillian lúc đấy được một đám kỵ sĩ bảo vệ xung quanh, thực ra thân phận của cô ấy rất dễ đoán.
Là do cô đã quá mù quáng tin vào ký ức của nguyên chủ.
Sau khi phục hồi tinh thần, La Vi vội vàng nói với Lillian: “Lúc trước chị đã cứu em, hiện chính là thời điểm em báo đáp, không cần chị nói cho em biết em cũng sẽ cứu các người.”
Lillian lọ ra vẻ mặt cảm động nhưng trong lòng vẫn cảm thấy kì quái.
Theo lễ nghi, cô đã nói ra dòng họ của mình thì La Vi cũng phải nói ra dòng họ của cô ấy mới đúng chứ, tại sao cô ấy lại cố tình bỏ qua?
Cho đến bây giờ, Lillian không còn tin La Vi chỉ là “một bé gái mồ côi bị hải tặc truy đuổi phải chạy trốn khỏi làng chài” nữa.
Chỉ cần xem phản ứng không quá ngạc nhiên khi biết được thân phận của mình, cũng như khi nói chuyện vừa không khiêm tốn vừa không kiêu ngạo, thái độ tự nhiên. Chứng tỏ cô còn có thân phận khác, hơn nữa địa vị cũng không hề thấp.
Thực ra, khi lần đầu tiên nhìn thấy La Vi, cô đã cảm thấy dung mạo của cô ấy không giống một người lớn lên ở một làng chài nhỏ. Bây giờ phát hiện bên người cô ấy có một ma kiếm sĩ đi theo bảo vệ thì càng khẳng định suy đoán của mình.
Có lẽ La Vi cũng giống cô, bởi vì một vài nguyên nhân nên cần ngụy trang chính mình.
Lillian nghĩ đến đây lại cảm thấy yên tâm hơn.
Lựa chọn ban đầu của cô thực sự đúng đắn.
Vì đã đồng ý giúp đỡ Lillian, La Vi bắt đầu tìm cách đưa họ trở về thành phố.
Hai kỵ sĩ bị thương nặng chưa thể tỉnh lại ngay được. Ngựa của bọn họ cũng đã bị ma vật ăn luôn, không có phương tiện di chuyển.
La Vi chỉ có một con ngựa, nhưng ở đây lại có tận năm người, cũng không thể để ba người bọn họ đi bộ về được đúng không?
Nơi này cách Siria khoảng hơn sáu mươi km, đi bộ về cũng không thực tế lắm.
“Troy, anh có cách nào có thể đưa họ trở về được không?” La Vi nhìn về phía Troy.
Kể từ khi biết được thân phận công chúa của Lillian, Troy liền trở nên lạnh lùng hơn, khi nghe thấy câu hỏi của La Vi, anh quay đầu lại: “Có thể, xin ngài hãy hạ mệnh lệnh.”
La Vi kinh ngạc, Troy đang bị làm sao vậy?
Nhưng Lillian vẫn còn ở bên cạnh, nên cô cũng không tiện dò hỏi: “Vậy thì hãy đưa bọn họ về thành trước.”
Troy nhìn cô thật sâu: “Được.”
Anh rút từ cổ áo ra một sợi dây, bên trên có treo một chiếc còi xương, đưa lên môi rồi thổi nhẹ.
Tiếng còi trong trẻo du dương, có sức xuyên thấu mạnh mẽ.
La Vi vẫn đang tò mò không biết anh thổi còi để làm gì thì Lillian đã kích động lôi kéo cô nhìn lên bầu trời.
Chẳng mấy chốc, trên trời có một bóng đen bay tới.
“Griffin, thực sự là một con Griffin!” Lillian che miệng không thể tin được.
La Vi tò mò nhìn lên bầu trời, bóng đen càng lúc càng lớn, cuối cùng bay đến trên đỉnh đầu bọn họ. Thì ra là một con quái vật lớn đầu chim ưng thân sư tử, còn có một đôi cánh lớn.
Đây không phải là Sư thứu trong thần thoại phương Tây hay sao?
Hay lắm Troy, có một phương tiện oai phong như vậy không lấy ra dùng, lại còn cùng cô hai người ngồi trên một con ngựa chạy xa như thế!
La Vi trừng mắt nhìn Troy, người đang cảm thấy bối rối.
Griffin vỗ cánh, tạo ra những cơn gió lớn trên đầu họ rồi từ từ hạ xuống bên cạnh Troy.
Nó gập cánh lại đứng thẳng lên, nhìn nó cao gấp hai lần Troy, rõ ràng có thân hình sư tử như lại có hình dạng của một con đại bàng.
Troy vuốt ve lông cổ Griffin, để nó nằm sấp xuống, sau đó nhấc hai kỵ sĩ đang bất tỉnh kia lên lưng con Sư thứu, cuối cùng nhìn về phía La Vi.
La Vi lập tức hiểu ra rồi nói với Lillian vẫn còn đang kích động đến đỏ bừng mặt: “Công chúa điện hạ, xin hãy ngồi lên.”
Lillian vội nói: “Không cần khách sáo như vậy La Vi, gọi tôi là Lillian được rồi.”
La Vi ngoan ngoãn gật đầu: “Được thôi, Lillian.”
Cô giúp Lillian leo lên lưng Griffin, bởi vì nhìn bộ dáng lạnh nhạt kia của Troy, không giống như người biết thương hương tiếc ngọc.
Sau khi Lillian ngồi xuống, Troy cũng đem La Vi kéo lên, bảo vệ cô đứng ở bên cánh phải của Griffin.
Với một tiếng còi lớn, Sư thứu dang rộng đôi cánh lớn bay về phía không trung.
Nó thật sự là một sinh vật huyền thoại, chở bốn năm người như vậy mà vẫn bay thật vững vàng, tốc độ cũng rất nhanh.
Tiếng gió gào thét, La Vi bị gió thổi không mở nổi mắt, nếu không có Troy che chở, cô chắc chắn đã ngã ngửa.
Trong lúc suy nghĩ mông lung, cô luôn cảm thấy mình đã quên cái gì, nhưng nhất thời chưa thể nghĩ ra.