Sau Khi Giả Làm Quý Tộc, Tôi Thành Thần

Chương 25: Cứu Người Từ Trong Nước Bùn

Khu rừng đáng lẽ phải được phủ một lớp lá rụng mềm mại, nhưng lại bị ăn mòn bởi lớp sương mù đen, lớp lá rụng dường như đã tan rã vào mặt đất mỏng và dính, có cảm giác như đang dẫm lên nhựa đường nóng chảy vậy.

Hai người đi được khoảng trăm mét, không khí đầy mùi chua chát gay mũi, La Vi dùng khăn tay che mũi, chưa kịp nhìn đường thì tông thẳng vào lưng Troy.

“Sao anh lại dừng lại?”

Troy phía trước vẫn không nhúc nhích, giọng nói lạnh thấu xương: “Là quái vật đầm lầy, nó ăn thịt người.”

La Vi kiễng chân nhìn qua vai anh, thấy được cảnh tượng phía xa: Trong màn sương đen dày đặc sắp hóa thành vật thể, một con quái vật khổng lồ hiện ra.

Thân thể thối rữa mọc đầy lông lộn xộn, hai hốc mắt tối om bập bùng ngọn lửa xanh lam, hai chiếc răng nanh dài nhô ra từ trong miệng.

Nửa thân trên của nó giống như một người khổng lồ, nửa thân dưới lại biến thành một đống nước bùn tanh tưởi, dính chặt vào mặt đất.

La Vi không biết nó có ăn thịt người hay không, thậm chí cô còn không biết bụng của nó ở chỗ nào.

Ma vật này cao ít nhất năm mét, cao gần bằng tòa nhà hai tầng, cái miệng giống bùn lầy của nó cứ gầm lên tứ phía, nhưng không phát ra âm thanh nào.

Cũng có thể nó đang phát ra âm thanh mà con người không thể nghe được.

La Vi lo lắng nhìn về phía Troy, thấp giọng hỏi: “Anh thật sự chắc chắn có thể gϊếŧ được nó à?”

“Cứ tin ở tôi.” Troy để lại những lời này rồi thân hình lao lên như một mũi tên bắn, lao thẳng ra ngoài trong chớp mắt.

La Vi nhìn thấy một dư ảnh lao về phía con quái vật khổng lồ, lúc chỉ còn cách nó tầm bảy tám mét, thân ảnh kia liền nhảy lên cao, thanh kiếm sắc bén trong tay phản chiếu ra ánh sáng bạc chói lóa.

Tốc độ của Troy quá nhanh khiến cô không thể thấy rõ.

Cô chỉ nhìn thấy hai ngọn lửa màu xanh bị dập tắt, con ma vật vặn vẹo thân thể khổng lồ rồi phẫn nộ đập xuống đất. Ngọn núi rung chuyển, mặt đất rung lắc quá mạnh khiến cô không thể đứng vững.

Chỉ trong chốc lát, sương mù đen càng dày đặc hơn vài lần, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, trong khu rừng duỗi tay ra không thấy năm ngón, La Vi không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra.

Cô mơ hồ nghe thấy âm thanh giao chiến ác liệt phía xa, nhưng trong bóng đêm mờ mịt này lại khiến cô vô cùng an tâm.

Điều này chứng tỏ Troy vẫn còn sống.

Cô không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức hai chân cô tê dại thì một tia sáng chiếu vào khu rừng.

La Vi hiểu được điều gì đó và chạy về nơi con ma vật xuất hiện, vừa chạy vừa gọi tên Troy.

Trong thung lũng tĩnh lặng, khiến tim cô thắt lại.

“Troy!”

“Anh còn sống không? Còn sống thì phát ra một tiếng đi!”

Không ai đáp lại cô, cô móc ra đũa phép, lẩm bẩm hỏa chú phóng ra một ngọn lửa, giơ ngọn lửa vọt vào màn sương đen dày đặc.

Ma vật không thấy nữa, trên mặt đất chỉ còn lại tanh tưởi nước bùn. La Vi ánh mắt sắc bén nhìn thấy trong đống bùn có gì đang ngọ ngậy, liền nhặt lên một cành cây chọc chọc, một bàn tay đột nhiên duỗi ra.

“A!”

Cô hoảng sợ lùi về sau một bước mới nhận ra đó là Troy.

Troy từ trong đống bùn lầy ngồi dậy, lau mặt, lộ ra chiếc mặt nạ mang tính biểu tượng của mình, lúc này mới khiến La Vi nhận ra.

“Không hổ là anh đấy Troy.” La Vi nhịn không được nói: “Tới lúc này rồi cũng không tháo mặt nạ xuống.”

Mũi tai và mắt đều dính dầy bùn, tóc cũng bết lại, lầy lội đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu, trông giống như một bức tượng đất vậy.

“Trông anh bây giờ thật thảm!”

Troy sặc hai tiếng, ho ra một cục bùn lớn: “Có xảy ra chút chuyện nhưng kết cục vẫn tốt đẹp.”

La Vi đi vào đỡ anh dậy: “Xảy ra chuyện gì?”

Troy có chút yếu ớt, một tay cầm kiếm chống lên, run rẩy đứng dậy: “Có mấy người bị nó ăn thịt vẫn còn sống, để tôi mổ bọn họ ra trước.”

“Họ ở đâu cơ?”

“Chắc là ở trong này, chờ tôi đào ra đã.”

La Vi nhìn nước bùn ngập đến đầu gối: “……”

Những người đó nếu như còn sống, lúc này chắc cũng bị đống nước bùn này làm cho ngạt thở chết rồi?

Ài… ai bảo cô là người tốt bụng đây?

La Vi cất đũa phép, vén tay áo bắt đầu cứu người.

Troy ngạc nhiên nhìn hành động của cô, anh dường như cũng không ngờ, một tiểu thư yếu ớt sẽ làm một việc bẩn thỉu như vậy.

Rõ ràng vừa rồi đến nước sông trong vắt cô còn ghét bỏ nó không sạch sẽ.

Đúng là một người mẫu thuẫn.

Troy nhìn La Vi một lát, sau khi khôi phục thể lực liền tham gia giải cứu người.

Chẳng bao lâu, ba người nguyên vẹn đã được bọn họ lôi ra ngoài, ngoài ra còn một vài cái đầu chưa tiêu hóa hoàn toàn, một vài mảnh xương và mấy bộ xương còn rải rác.

Trong đó có một cái đầu là La Vi tự tay lấy ra, cô tưởng mình tìm được một người con sống nên nắm lấy bả vai kéo ra ngoài nhưng cái đầu lại rơi ra.

Tình cờ lại rơi vào tay cô, lúc đó cô cầm một chiếc đầu lâu tròn trịa, cả người đều ngơ ngác.

Sống qua cả hai đời cô cũng chưa từng gặp qua điều này!

Cô làm công tác tư tưởng cho mình rất lâu sau đó mới bình tĩnh tiếp tục chạm vào những người còn lại.

Troy nhìn cô thêm vài lần, cảm xúc dành cho cô càng lúc càng phức tạp.

Anh vốn tưởng rằng nếu cô gặp phải chuyện như thế này, cô sẽ bỏ chạy, sẽ hét toáng lên, hoặc bị dọa ngốc tại chỗ, thậm chí ngất vì sợ, nhưng lại không ngờ rằng cô còn có thể tiếp tục kiên trì.

Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người bao gồm cả thi thể và khung xương đều được vớt ra, La Vi sắp xếp chúng thành một hàng như bị ám ảnh cưỡng chế.

Chỉ còn lại ba người nguyên vẹn, hai nam một nữ, hơi thở thoi thóp.

La Vi bảo Troy đem bọn họ lật lại để dốc nước bùn ra ngoài, tránh cho họ nghẹt thở do bị nước bùn chặn đường hô hấp.

Cô tự mình cầm chiếc khăn tay cẩn thận lau miệng và mũi cho họ. Khi lau sạch cho người phụ nữ, trong lòng cô dâng lên cảm giác quen thuộc.

“Không thể nào….”

Cô nhanh chóng dùng khăn tay lau sạch mặt người này rồi nhìn mặt cô ấy thất thần.

Không thể nào nhầm được, khuôn mặt này giống hệt khuôn mặt trong trí nhớ của cô. Đây chính là nữ kỵ sĩ đã bảo lãnh giúp cô đến học ở Siria.

Mạch đập dưới lòng bàn tay càng lúc càng yếu, chứng tỏ sinh mạng của người phụ nữ này sắp đến hồi kết.

Nội tâm La Vi đấu tranh giãy giụa, đây là người duy nhất biết được thân phận thật của cô.

Trước đây cô còn nghĩ đến, nếu Athena tìm ra nữ kỵ sĩ này thì làm thế nào, nhưng không ngờ bây giờ cô lại gặp được cô ấy.

Nếu cô ấy chết….

Tâm lý u ám trong cơ thể gào thét, La Vi ấn tay vào ngực nữ kỵ sĩ, dưới hàng lông mi dài là một đôi mắt đen không có ánh sáng.

Nếu cô vì nguyên nhân đó mà từ bỏ việc cứu người đã từng giúp đỡ mình, thì cô cùng với người đàn ông máu lạnh mà cô căm ghét đó có khác gì nhau?

Ông ta không phải thứ tốt lành gì nên cho rằng cô cũng là người như vậy, thật nực cười, cô không phải người như vậy.

La Vi vẻ mặt vô cảm làm hành động hồi sức tim phổi, cảm thấy được rồi, cô liền cúi đầu, bóp mũi nữ kỵ sĩ.

“Cô, cô đang làm cái gì vậy?”

Troy vừa quay đầu lại thì thấy cô đang hôn người phụ nữ kia, đồng tử hắn khϊếp sợ không thể tiếp nhận, tam quan vỡ nát phát ra tiếng thét.

“Tôi đang cứu cô ấy.”

La Vi tranh thủ giải thích, lại tiếp tục cúi đầu thổi vào miệng nữ kỵ sĩ.

Lặp đi lặp lại ba lần, khi cô cúi đầu thổi khí lần nữa, cảm nhận được không khí từ trong miệng đối phương thoát ra.

La Vi dừng lại, ngẩng đầu, đối mặt với một đôi mắt nâu sẫm đầy kinh ngạc.

“A, cô tỉnh rồi.”

Cô chậm rãi thả lỏng tay bóp mũi đối phương, kiểm tra mạch lần nữa rồi quay mặt đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Đừng hiểu lầm, vừa rồi là tôi đang cứu cô.”

“Nhịp tim của cô đã hồi phục, đã thoát khỏi nguy hiểm.”

Người phụ nữ cuối cùng cũng phản ứng lại, vẻ mặt khϊếp sợ cũng nhanh chóng tan đi.

“Cảm ơn đã cứu tôi, tôi tưởng mình đã chết rồi.”

Cô ấy cảm kích nhìn ân nhân cứu mạng mình, sau đó đột nhiên do dự nói: “Em là…. La Vi?”

Lần cuối hai người gặp nhau là nửa tháng trước, người phụ nữ vẫn có ấn tượng sâu sắc với cô gái có vẻ đẹp mỹ lệ như tinh linh này.

Hơn nữa, cô còn đích thân viết thư giới thiệu đối phương vào Học viện ma pháp Siria và cho cô ấy mười đồng vàng làm lộ phí.