Cấm Dạy Quái Đàm Làm Người

Chương 9: Khu dân cư Xuân Phong (9)

Túc Lai giảm tốc, tránh va phải những “người qua đường” luôn xuất hiện bất ngờ. Ma không sợ va chạm, nhưng bây giờ ma lại đông, nếu xảy ra tranh chấp tai nạn giao thông, anh chắc chắn không chạy thoát được cũng chẳng đánh lại.

Khi anh đi qua một ngã tư, một bà lão đang ngồi đốt tiền giấy bỗng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc xe điện đang chạy tới.

Nói chính xác hơn, ánh mắt bà lão dừng lại ở con mèo bông treo trên đầu xe.

Túc Lai cảm nhận được điều bất thường, do dự một lát rồi dừng xe lại.

“Này, anh Túc, lại có chuyện gì nữa…” Giọng Bách Kha đầy tuyệt vọng.

Túc Lai: “Tiện tay chăm sóc người già.”

Bách Kha: “?”

Túc Lai lấy từ thùng giao hàng ra một xấp tiền giấy, bước đến trước bếp lửa: “Bà ơi, bà có nhận ra con mèo bông này không?”

Bà lão khẽ cười, không đáp.

Túc Lai rải tiền giấy vào bếp lửa, ngọn lửa nhỏ yếu bỗng bùng lên dữ dội.

Nhìn tiền giấy cháy đều và sáng, bà lão ngừng tay, quay đầu, ánh mắt từ cảnh giác chuyển thành kỳ lạ.

Túc Lai làm động tác vái, sau đó ném cả xấp tiền vào bếp: “Dù sao chẳng ai không thích được người ta đưa tiền.”

“Ở hai con phố phía trước có một tiệm tang lễ mới mở, giá rẻ chất lượng tốt, ông chủ bảo cháu quảng cáo giúp.” Anh hợp lý hóa hành động của mình.

Bà lão cuối cùng cũng mở miệng: “Cậu là nhân viên tiệm tang lễ à?”

Túc Lai: “Không, cháu chỉ làm giao hàng, chuyển đồ cho người ta.”

Anh chỉ vào con mèo bông treo trước xe: “Cháu nhận giao cái này. Bà có nhận ra nó không?”

Bà lão gật đầu: “Đây là của con trai duy nhất nhà Trương Tam, tên Vương Tiểu Tứ. Thằng bé suốt ngày ôm con mèo này, tôi nhìn nó lớn lên. Nhà họ sống ở số 444, ngõ 14. Không thể nhầm được.”

Túc Lai: “Vương Tiểu Tứ giờ đâu rồi?”

Bà lão trầm mặc một lúc, rồi lắc đầu liên tục: “Mất tích nhiều năm rồi. Ngày đó cha mẹ nó dán thông báo tìm người khắp các ngõ phố. Người già trong làng đều biết chuyện này. Ủy ban thôn vẫn còn lưu hồ sơ mất tích của Vương Tiểu Tứ.”

Con trai nhà Trương Tam, Vương Tiểu Tứ, nghe thôi đã thấy mối quan hệ gia đình phức tạp.

Túc Lai: “Ủy ban thôn mấy giờ tan làm?”

Bà lão: “Hình như là sáu giờ rưỡi.”

Sáu giờ rưỡi, trùng với thời điểm của nhiệm vụ tuyến chính.

“Cảm ơn bà.” Túc Lai đứng dậy, đội lại mũ bảo hiểm.

Bà lão hỏi: “Ai nhờ cậu giao đồ này?”

Túc Lai cười: “Chuyện của khách hàng, cháu có nghĩa vụ giữ bí mật.”

Dứt lời, anh đã khởi động xe, phóng nhanh về phía số 47, ngõ Liên Đường.

“Anh Túc, con mèo bông treo trên đầu xe này chẳng lẽ là…” Bách Kha nghe toàn bộ cuộc trò chuyện, lòng dấy lên dự cảm chẳng lành.

Túc Lai đáp ngắn gọn: “Nhặt được.”

“Cái gì? Nhặt ở đâu?” Bách Kha nhìn con mèo bông với ánh mắt khác thường.

Túc Lai: “Nhặt từ chỗ Vương Tiểu Tứ.”

Không khí im lặng trong giây lát, Bách Kha bật thốt: “Chết tiệt.”

“Ý anh là… hồn ma của Vương Tiểu Tứ?” Hắn ta cẩn thận xác nhận.

Túc Lai: “Dù sao cũng không phải là người sống.”

Bách Kha: “…”

Anh chàng này làm gì, hắn ta cũng không dám bình luận, chỉ đành cười gượng: “Con trai của Trương Tam là Vương Tiểu Tứ, đúng là mỉa mai.”

Túc Lai: “Có thể vợ của Trương Tam họ Vương, nên Tiểu Tứ lấy họ mẹ.”

Bách Kha không nói gì thêm, cảm thấy xấu hổ với mớ suy nghĩ ông hàng xóm của mình.

6 giờ 07 phút, cả hai cưỡi xe điện đến địa chỉ nhà trọ trong thông báo cho thuê.

Ngôi nhà tự xây, ốp gạch trắng, hòa lẫn vào cảnh vật xung quanh. Từ xa đã thấy cửa sổ của tầng hai sáng đèn.

Ngay khi dừng xe, Bách Kha linh cảm điều chẳng lành.

Hắn ta cầm tờ rơi quảng cáo cho thuê, bước đến ngôi nhà tự xây. Cánh cửa sắt vốn khép hờ bị đẩy ra từ bên trong, một người già và một người trẻ bước ra.

Linh cảm chẳng lành ngày càng mạnh, Bách Kha khựng lại, đứng đối diện với hai người kia trong giây lát.

Người đàn ông trung niên mặt đầy sẹo, một vết dao kéo dài từ xương mày trái đến tận xương hàm phải. Gã ta ngậm tăm, không nói gì.