Thiếu niên mặt ướt đẫm, không rõ là mồ hôi hay nước, cơ mặt gầy gò căng cứng. Ánh mắt sắc lạnh như chim ưng nhìn chằm chằm vào Bách Kha, rồi lướt qua vai hắn ta nhìn Túc Lai chưa xuống xe.
— Không ổn, bị người khác nhanh chân cướp trước rồi!
Bách Kha vốn chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường trong đời thực. Bị hai kẻ “có số má” nhìn chằm chằm, hắn ta vô thức lùi một bước, cầu cứu nhìn về phía Túc Lai.
Thiếu niên dựa vào cửa, rõ ràng là không cho ai vào.
Người đàn ông trung niên nhếch môi: “Các cậu đến muộn rồi. Lúc 5 giờ 45, chúng tôi đã thuê căn nhà này.”
Không cần ông ta nói, hai người họ cũng đoán được tình hình hiện tại.
5 giờ 45, Bách Kha nhận ra mình đã thua ngay từ vạch xuất phát.
Hắn ta đánh giá sai. Không phải cứ tìm được nguồn nhà là có thể thuê, thế giới này khác với hiện thực. Quan hệ cung cầu thuê nhà không cân bằng, thông báo cho thuê có thể không chỉ có một.
Những người chơi cũ, có nền tảng và kinh nghiệm, có thể dùng đạo cụ để lấy thông tin trước, nhanh chóng thuê nhà.
Chỉ cần ký được hợp đồng thuê nhà, họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ sinh tồn đầu tiên: Trở thành cư dân của khu dân cư Xuân Phong.
“Các người ký hợp đồng thuê nhà với ai?” Túc Lai hỏi.
Người đàn ông trung niên: “Người môi giới.”
Một NPC hói đầu ló ra từ cửa sổ, nở nụ cười cứng ngắc, gật đầu với hai người bên ngoài. Đây chính là người môi giới mà ông ta nói.
Bách Kha không cam lòng, sốt sắng hỏi NPC hói đầu: “Cho hỏi còn phòng nào không, phòng chia đôi cũng được…”
“Nhà vệ sinh tôi cũng không chê, chỉ cần…” Giọng hắn ta run rẩy, cố gắng giành lấy cơ hội sống sót.
NPC hói đầu: “Xin lỗi, chúng tôi là công ty môi giới đứng đắn.”
“Nhưng mà…!”
Túc Lai nhìn NPC hói đầu: “Phí môi giới không rẻ nhỉ?”
Người đàn ông trung niên cười nhạt: “Dùng tiền để mua mạng sống, cũng đáng mà.”
“Tôi nhắc nhở hai cậu, người đông phòng ít, cứ chậm chạp tìm phòng thế này thì không sống nổi đâu.” Ông ta nhìn đồng hồ, cười nham hiểm, “Giờ nói mấy chuyện này, cũng muộn rồi.”
Ý ông ta muốn nói rằng số phòng cho thuê trong phó bản không khớp với số lượng người chơi, một số người chơi sẽ không thể thuê được phòng.
Bách Kha tuy không cam tâm, nhưng biết rằng kéo dài cũng vô ích, chỉ có thể nghiến răng, nhảy xuống bậc thềm trở lại xe máy: “Chúng ta chỉ còn cách nhanh chóng đến bảng thông báo tìm phòng khác, thử vận may xem…”
“Chỉ còn chưa đến hai mươi phút.” Túc Lai nhắc.
“Tôi nói là thử vận may!” Bách Kha đột nhiên cao giọng, lòng hắn ta không hề chắc chắn.
“… Là tại anh lừa tôi rằng anh biết đường, trên đường lại cứ như đi dạo, lãng phí thời gian…” Trong trạng thái bất an cực độ, hắn ta nghĩ đến cách duy nhất là trách móc đối phương để trút giận.
Dù trong lòng biết rõ, hắn ta chỉ đang giận cá chém thớt. Dù có cố thế nào, hắn ta cũng không thể nhanh hơn hai người kia, chắc chắn sẽ đến muộn.
Túc Lai vẫn giữ vẻ bình tĩnh, điều này càng khiến hắn ta tức giận hơn. Đối phương là đại lão, dù không hoàn thành nhiệm vụ tuyến chính cũng có thể có đạo cụ bảo toàn mạng sống. Còn hắn ta, một nhân viên văn phòng bình thường, không có khả năng đó!
Túc Lai không nổi giận, chỉ quay sang hỏi người môi giới: “Này, đến ủy ban thôn đi thế nào? Mất bao lâu?”
Người môi giới chỉ sang hướng khác của ngõ: “Rẽ từ đây ra, hai phút.”
“Lên xe,” Túc Lai đội lại mũ bảo hiểm: “Nhân viên sắp tan làm rồi.”
“Tiếp theo chúng ta…” Bách Kha chỉ còn cách dẹp bỏ tâm trạng chán nản, đi theo đại lão.
Túc Lai: “Đi đến ủy ban thôn, giải quyết vấn đề hộ khẩu.”
Nói xong, anh vặn ga xe máy, lao nhanh qua con ngõ nhỏ.
Nhìn gương chiếu hậu, anh để lại một câu cho hai người chơi đang hả hê.
— “Gặp lại sau.”
6 giờ 15 phút chiều, văn phòng ủy ban thôn.
Tiếng xe điện lao vυ't qua vang lên bên ngoài cửa sổ, vài giây sau, chiếc xe chưa đi xa lại quay đầu, cuối cùng dừng trước cửa văn phòng ủy ban thôn.
Sau khi xe máy điện dừng hẳn, hai thanh niên bước xuống.