Cấm Dạy Quái Đàm Làm Người

Chương 8: Khu dân cư Xuân Phong (8)

Nói xong với Bách Kha, Túc Lai cầm chìa khóa xe, tiến về phía tiệm tang lễ Vĩnh An Đường đang sáng rực ánh đèn.

Phía sau quầy là một ông lão mặc đồ tang. Túc Lai không vội vào, gõ ba lần lên cánh cửa đang mở, nghe thấy câu “mời vào” từ phía trong mới bước chân trái qua ngưỡng cửa.

Ông lão mặc đồ tang bất động, thậm chí không thèm ngẩng mí mắt lên.

“Ông chủ, phiền ông bán cho tôi ít hương, nến và tiền giấy, vừa đủ 10 đồng thôi.” Túc Lai đặt tờ 10 đồng vừa nhận từ Bách Kha lên quầy.

Ông lão ẩn mình trong bóng tối, nghe xong thì cử động cứng nhắc, mở tủ, dùng giấy trắng gói một xấp tiền giấy cùng vài bó hương, nến, rồi nhận lấy tờ 10 đồng trên quầy.

Túc Lai để ý thấy đôi tay của ông lão lộ ra dưới bộ đồ tang có màu xám xịt, giống như hai khúc củ sen bị mốc.

“Cảm ơn,” anh nhận lấy đồ, hỏi tiếp: “Ông chủ, cho hỏi đường tới số 47, ngõ Liên Đường đi như thế nào?”

Đây là địa chỉ ghi trên quảng cáo cho thuê nhà.

Nghe vậy, ông chủ mới ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đυ.c ngầu hơn cả mắt bà Trần nhìn chằm chằm Túc Lai: “Tới đó làm gì?”

“Cậu không phải là người thuê nhà chứ?” Khi nói đến từ “người thuê nhà,” môi ông lão khẽ run, ánh mắt trở nên sắc bén.

“Tôi làm dịch vụ chạy việc vặt, đi giao đồ.” Túc Lai lắc lắc túi hương nến, tiền giấy mới mua: “Chỉ là mua hộ người ta thôi, kiếm chút tiền công.”

“Thanh niên sức khỏe tốt, đầu óc nhanh nhẹn, được đấy.” Ông lão thu lại ánh nhìn, nguệch ngoạc vẽ một tấm bản đồ trên một tờ tiền giấy: “Tiệm tang lễ này mới mở, tiện cho hàng xóm, sau này có gì giao hàng thì nhớ giới thiệu nhiều, ủng hộ làm ăn nhé.”

“Chắc chắn rồi.” Túc Lai nhận tờ tiền có vẽ bản đồ, cũng ghi lại số điện thoại của mình vào sổ đăng ký: “Có việc giao hàng thì cứ gọi tôi, không thu phí qua trung gian, đảm bảo giá rẻ nhất.”

Túc Lai mang theo đồ và bản đồ rời khỏi Vĩnh An Đường.

Chuyến đi này không chỉ để lấy được bản đồ đến địa chỉ, mà còn xác nhận được ba thông tin quan trọng:

1. Ma quỷ ở đây cũng nhận tiền của con người, ít nhất là nhận tiền anh đưa;

2. Có lẽ do hệ thống chậm trễ thông báo đăng nhập của anh, nên hiện tại thân phận anh không bị coi là người chơi, không bị ma quỷ hay các yếu tố ô nhiễm ảnh hưởng;

3. Những “cư dân bản địa” do ma quỷ đóng giả không thân thiện với “người thuê nhà.”

Ngồi một mình trên yên sau xe điện, Bách Kha không ngừng nhìn đông ngó tây, trông cực kỳ bất an. Khi thấy Túc Lai từ Vĩnh An Đường bước ra, mắt hắn ta lập tức sáng lên: “Anh Túc!”

“Anh, anh đi tiệm tang lễ làm gì thế? Sao lại mua mấy thứ này?” Bách Kha tò mò hỏi.

Túc Lai đặt túi hương, nến, tiền giấy vào thùng giao hàng rồi lập tức khởi động xe: “Tiêu tiền trước, rồi hỏi đường, như thế lịch sự hơn.”

Bách Kha ngơ ngác: “Hỏi đường gì cơ?”

Túc Lai: “Hỏi đường đến nhà cho thuê.”

Bách Kha chớp mắt: “Khoan đã? Ban nãy anh bảo anh biết đường mà?”

“Nếu không nói thế, anh có dám đi xe tôi không?” Túc Lai đáp lại một cách thản nhiên, đồng thời tăng ga.

Câu trả lời quá đỗi hợp lý khiến Bách Kha đơ người tại chỗ. Cuối cùng, hắn ta uất ức than thở: “Anh, chỉ vì 10 đồng tiền xe mà cũng phải làm thế à?”

“Đáng làm chứ, dù chỉ là chút tiền cỏn con.” Túc Lai đáp.

Tất nhiên, mục tiêu của anh không chỉ là 10 đồng tiền kia, mà là thông tin nhiệm vụ tuyến chính do Bách Kha cung cấp, đó mới là thứ đáng giá nhất.

Bách Kha cạn lời: “…”

Hóa ra anh ấy chỉ đang lượn vòng vô ích… Nhưng biết làm sao được? Cuối cùng, hắn ta đành phải tha thứ.

Bách Kha ấm ức ôm lấy thùng giao hàng như thể đang ôm đùi đại lão, nhất quyết không buông.

Với bản đồ do ông chủ tiệm tang lễ vẽ, Túc Lai không còn chạy vòng vòng nữa, xe điện dần đến gần địa chỉ trên quảng cáo.

Khi rời khỏi khu vực ban đầu, khu chợ dần xuất hiện bóng dáng “người”. Dù dáng vẻ họ giống như xác sống, khó có thể gọi là người sống, nhưng ít ra cũng có tiếng động và sự hiện diện.