Một bàn tay lạnh buốt đặt lên vai làm chị sởn cả da đầu.
- Hựm
Chị khom lưng xuống, đặt tay lên ngực, mắt chố ra vì đau đớn. Ngay sau đó, trên gương mặt chị nở một nụ cười tà mị, đứng dậy và đi về khu làng.
...
Cô tắm xong, vừa lau đầu bước ra khỏi phòng
- Hai, em xong rồi, chị đi tắm đi...
Không ai đáp lại, cô đưa mắt nhìn, không thấy chị đâu nhưng hắn thì ngồi chếm trệ ở đó.
- Anh...anh đến đây vào giờ này có việc gì, nhỡ chị em biết thì phải làm sao?
Hắn bước đến, vòng tay qua eo ôm lấy cô. Ghì cằm lên vai cô, mắt nhắm nghiền, đôi môi khẽ nhếch lên.
- Thơm thật. Em phải mau lớn, tôi sắp không nhịn nổi rồi!
Cô khẽ đỏ mặt.
- Anh...mau đi đi. Có lẽ...có lẽ chị em sắp quay lại rồi đấy.
Cô lúng túng, hắn bất ngờ cắn nhẹ vào chiếc cổ dài trắng nõn nà có những giọt nước chảy xuống đầy quyến rũ.
"Ưʍ..." Cô khẽ nhói vì đau. Hắn bỏ ra và vấn ôm ghì lấy cô
- Hình như, cô chị của em gặp chuyện rồi.
Giong nói trầm trầm đầy ma mị cất lên quen thuộc nhưng lại khiến cô giật mình đến sợ hãi
- Chị...chị em? Chị em xảy ran chuyện gì?
- Hình như...lại bám rồi...
Hắn vẫn buông lời nhẹ nhàng vô cùng bình tĩnh. Cô hốt hoảng gỡ hắn ra toan rời đi
- Em phải kiếm chị ấy, phải cứu chị ấy. Chị ấy vô tội, không thể vì chuyện vốn không liên can đến mình mà gặp chuyện được. Em sẽ đi cứu chị ấy.
Khuôn mặt cô xanh ngắt đi vì lo lắng sợ hãi. Hắn khó chịu khé chau mày tóm lấy tay cô kéo lại.
- Nào, bình tĩnh đi.
Lời nói của hắn thật sự rất có trọng lượng. Cô vậy mà lại có thể trở về trạng thái bình tĩnh được ngay
- Vậy giờ em phải làm sao để cứu chị ấy?
- Ả ta quả là còn khúc mắc chưa thể siêu thoát nhưng chị gái em là một cô gái đặc biệt sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Gio em mà kiếm lột trần ả thì không những cô ấy gặp nguy hiểm mà còn dẫn đến nhiều người khác.
- Đặc biệt.
Cô ngạc nhiên. Hắn gật gù
- Phải, vô cùng đặc biệt. Nên em không được làm chuyện gì đánh động đâu đấy.
Hắn dịu dàng xoa xoa đầu cô. Cô nghe những lời này từ hắn có chút mềm lòng và an tâm hơn
- Vâng.
- Đi nghỉ đi, chắc cô ta sắp quay trở lại rồi đấy. Ta đi đây.
Nói xong, hắn lại biến thành một luồng mây đen biến mất vào khoảng không.
" Anh ấy nói vậy hẳn đã có sắp xếp, mình nhất định phải bình tĩnh"
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng bật mở. Chị đẩy cửa đi vào bằng một khuôn mặt đờ đẫn, tối sầm lại nhưng thấy cô ngay lập tức vui vẻ trở lại
- Tiểu Mễ, em tắm xong rồi à.
- Chị đi đâu vậy?
Cô cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể hỏi chị
- À, phòng mình hết nước, chị đi lấy ấy mà.
- Vậy nước đâu?
Cô hỏi lại. Chị lúng túng
- Ờ...à, chị lãng chí thật, lúc nãy rót xong nước thì đi ra ngoài hít thở tí để gϊếŧ thời gian, quay về rồi quên mang lên luôn.
- Vậy sao? Thôi chị đi tắm đi rồi còn nghỉ ngơi, em qua A Dao hỏi cậu ấy về tập tài liệu hôm bữa một chút.
Cô nói, gương mặt lạnh lùng quay đi túm lấy cuốn sổ trên bàn cạnh giường
- Sang...sang phòng A Dao...giờ muộn thế này chắc là cô ấy cũng nghỉ rồi. Hay là để mai đi.
Nhắc đến A Dao, chị lại tỏ thái độ lo sợ " Gio mà để cô gặp cô ta thì chắc chắn mình sẽ bị bại lộ. Không được!"
- Không sao đâu, cô ấy đi ngủ muộn lắm. Với lai chuyện này rât quan trọng. Chị mau đi tắm đi, em sẽ quay lại sớm thôi.
Cô phát hiện ra điều này, vỗ nhẹ tay lên vai chị rồi mau chóng rời đi bỏ chị ta bơ vơ sợ hãi ở đó.
Cô bước vội xang phòng A Dao, không nói gì khẽ đẩy cửa đi vào.A Dao nằm trên giường, đôi mắt hốc hác nhắm nghiền lại, hình như đang mê sảng rồi. Cô ngồi xuống cạnh, đưa tay vuốt lại tóc, lau đi giọt mồ hôi trên trán cô ấy.
- Chắc là cậu bị ả lấy đi một phần sinh khí nên mới ra nông nỗi này. Chắc cậu đau và mệt mỏi lắm.
Nắm lấy tay, cô nhìn A Dao đầy ưu tư.
- Chào mèo hoang. Không ngờ cũng có lúc em lại có gương mặt này đấy.
Từ đâu đó trong căn phòng vang lên giọng nói của một chàng trai nhưng cô chắc chắn đó không phải là hắn. Đưa mắt tìm kiếm nơi phát ra âm thanh lạ đó, từ trong góc phòng bước ra là tên lưu manh ở cánh đồng hoa bị ngạn. Cô chuẩn bị cất lời thì anh ta cản lại.
" Suỵt"
Anh ta ra kí hiệu rồi vung tay một cái. "bịch..." Bỗng bên ngoài vang lên một tiếng
- Thật là mất lịch sự khi đi nghe trộm người khác.
Anh ta khoanh tay thở dài lắc đầu. Cô nhìn anh ta với con mắt chán ghét rồi vội vàng chạy ra đẩy cửa phòng. Chị lằm bất tỉnh trước của phòng, chắc là sợ cô biết sự thật lên đi theo ấy mà. Cô đỡ chị ấy dậy toan đưa về phòng, dẫu thế nào thì đây cũng là thân xác chị, cô không thể để chị gặp chuyện gì được. Xong quay lại nghiến răng đe dọa anh:
- Anh, ở yên đây. Đứng tại đấy, cấm đi theo tôi hay động chân tay với bạn tôi. Không tôi sẽ gϊếŧ anh đấy. Tôi sẽ quay lại ngay.
- Yên tâm, tôi chỉ có hứng thú với mèo hoang thôi.
Anh ta mỉm cười nham hiểm. Cô lười chấp hắn vội vã đỡ chị về phòng rồi mau chóng quay lại.
- Anh...anh đến đây làm gì? Tính đòi lại hoa à. Tôi nói cho anh biết trước, hoa không ở chỗ của tôi mà dù có thì chắc chắn tôi sẽ không đưa cho anh đâu. Chúng ta đã giao kèo, đừng có mà nuốt lời.
Cô buông một tràn chất vấn. Anh ta vẫn mỉm cười, cái nụ cười da^ʍ da^ʍ dê dê của bọn tra nam làm cô phát ghét.
- Ai bảo tôi đến lấy hoa? Qủa là tôi đến lấy một thứ nhưng mà...là lấy mèo hoang về.
Bỗng anh ta cúi xuống thì thào vào tai cô. Cô bất ngơ, phản kháng đấy anh ta ra
- Ai là mèo hoang, anh có quyền gì mà bắt tôi về?
- Ái cà, mèo hoang xù lông dễ thương thật.
Cô cáu đến phát tiết, gương mặt hằm lại toan quay đi.
- Nếu anh đến đây để kiếm chuyện thì tôi không thèm chấp chỉ là nhắc nhở anh đôi điều. Tôi là gái có chồng, mà chồng tôi là ai thì anh biết rồi đấy. Thứ hai là, anh đã tìm được cô gái ấy rồi thì tốt nhất cũng nên làm chọn hai chữ trung tình đi, đừng lăng nhăng như vậy, cô ấy sẽ không vui đâu.
Anh ta nắm lấy tay cô, vòng tay qua, ôm lấy cổ cô, thì thầm vào tai.
- Chồng em á? Kệ, tôi muốn đập chậu cướp hoa đấy, thì sao?
" Hắn không sợ tên Ma Vương ấy ư? Rốt cuộc, hắn là ai?" Những nghĩ gì thì nghĩ, anh ta đang ôm và còn cợt nhả cô nữa, không thể chấp nhận được. Cô cáu, khuých thật mạnh vào bụng, làm anh đau đớn.
- Anh bớt cợt nhả tôi đi. Một lần thì vui, nhiều lần thì chắc sẽ khiến anh "vui" hơn nữa đấy.
- Mèo hoang nhẫn tâm thật.
- Hứ
Cô lạnh lùng quay mặt đi.
- Thôi được rồi. Không đùa em nữa. Thật ra lần này tôi đến tìm em thật.
Anh ta nghiêm túc lại, cô nhìn anh có chút ngạc nhiên. Đưa tay tự chỉ mình.
- Tìm tôi???