Nàng Dâu Của Ma Vương

Chương 45

- Tôi nghi ngờ, em chính là cô gái tôi đang tìm.

Anh nghiêm túc, ánh mắt chắc nịch nhìn cô. Cô xua tay

- Tào lao. Anh nghi nầm rồi. Tôi chỉ là một người bình thường, được Ma Vương ưu ái lựa chọn. Vốn chẳng có chút liên quan gì đến anh cả. Việc tôi gặp anh cũng chỉ vì nhiệm vụ.

- Không thể nào. Trước kia tôi trồng hoa, tìm kiếm các kiểu mà không thấy, cô vừa đến đã tìm được rồi. Chắc chắn giữa hai người có một mối liên kết. Nói rõ hơn, cô có thể chính là chuyển kiếp của cô ấy.

Anh khẳng định. Cô bỗng đờ ra " Người hay bỡn cợt như hắn bỗng nghiêm túc như vậy hẳn là phải có căn cứ!"

- Nghe này. Kể cả tôi có là chuyển thế đi nữa thì cũng đã lâu rồi, tôi không còn nhớ gì hay có cảm giác gì về anh cả huống hồ giờ tôi cũng đã là vợ của Ma Vương rồi, không thể cùng anh đi tiếp được nữa.

- Không thể nào, có thể giờ em không nhớ nhưng chắc chắn tôi sẽ làm em nhớ ra, chỉ cần em đồng ý theo tôi thôi. Tôi nhất định sẽ em nhớ ra tôi.

Anh ta như bị kích động, nắm chặt lấy tay mà nói lớn vào cô. Cô khựng lại, trong giây phút đó cô như bị anh ta dọa cho đến mất hồn. Thấy vậy, anh bỏ cô ra, cúi đầu trầm tư

- Xin lỗi, tôi làm em sợ rồi.

Mất một lúc, khi anh ta bỏ ra và lùi về sau vài bước, cô mới hoàn hồn.

- Tôi...tôi thực sự không thể. Thiết nghĩ, mọi chuyện cũng đã qua rất lâu rồi. Mọi thứ sẽ không thể trở lại như trước được nữa. Nếu tôi thực sự là cô ấy thì tôi rất biết ơn anh đã đợi tôi lâu như vậy nhưng tôi cũng mong anh sẽ tìm một cuộc sống hay một quyết định mới. Tôi...không thẻ quay trở lại được nữa rồi.

Cô nói xong, quay gót vội rời đi. Anh đứng đấy, tay run run vịn vào tường.

- Không...không thể nào. Tôi sẽ khiến em nhớ ra và quay trở lại bên tôi. Nhất định.

Ánh mắt anh ta đầy quyết đoán.

Cô trở lại phòng, đóng chặt cửa lại, đôi mắt nhìn về phía chị gái cô đang nằm ngủ mà trong trí óc, bao nhiêu sự việc ùa về thật hỗn độn. Cô ngồi phịch xuống, dựa người vào tường. Bất lực thật sự.

...

Sáng ngày hôm sau, khi cô và người chị kia cùng nhau xuống dưới chuẩn bị ăn sáng. Mẹ A Dao cất lời

- Hai đứa mau xuống ăn sáng đi. A Dao này đến giờ này còn chưa dậy. Để bác lên gọi nó xuống.

Cô và cả chị hốt hoảng

- Bác...

Cô và chị nhìn nhau rồi vội quay đi, cô mỉm cười gượng.

- Tối qua, cháu thảo luận với bạn ấy muộn quá nên chắc giờ vẫn chưa dậy. Bác cứ để bạn ấy ngủ thêm , lúc nữa cháu sẽ lên gọi bạn ấy dậy. Về nhà cũng cảm thây thoải mái hơn mà.

Bà thở dài

- Được rồi. Gioi trẻ giờ cũng không thoải mái hơn là bao, cứ để nó ngủ thêm vậy.

Đang dùng bữa sáng, thì chuông cửa vang lên. Bà đứng dậy

- Để bác ra xem ai lại đến đây sớm vậy. Hai đứa cứ ăn đi.

Bà vội rời đi, để cô và chị bỗng rơi vào bầu không khí gượng gạo vô cùng, không ai nói lời nào. " Hình như cô ta cũng biết về sự hiện diện của mình. Nhưng mìn không thể xâm nhập hay làm hại đến cô ta. Cô ta có một sức mạnh vô hình luôn cản mình. Nhất định phải đề phòng..."

- Tiểu Mễ, có người tìm cháu này.

Giong bác gái cắt ngang dòng suy nghĩ của chị, cô cũng giật mình chạy ra

- Dạ.

Cô ra đến nơi thì gương mặt liền sầm ngay lại. " Sao anh ta lại tìm đến đây rồi? Phiền phúc thật, lại còn để mọi người nhìn thấy nữa."

- Ô, Cung An, sao cậu lại xuống đây vậy. Lâu lắm rồi mới gặp.

Cô chạy lại ôm lấy anh ta. Khẽ nói nhỏ " Anh tính gây chuyện thật à. Sao lại dám mò đến tìm tôi giữa ban ngày vậy?" " Tôi đã nói rồi, tôi sẽ khiến em nhớ ra." Anh ta cũng nói nhỏ. Cô bỏ anh ta ra, mỉm cười thân thiện, vỗ tay vào lưng anh ta bồm bộp đến đau đớn. " Mèo hoang ra tay nặng thật!"

- À, bác, đây là bạn cháu. Cậu ấy là nhà nhϊếp ảnh gia và cũng là nhà thám hiểm. Nào tự giới thiêu đi Cung An!

Cô liếc anh ta với nụ cười vô cùng " hiền lành" -" Anh mà dám nói luyên thuyên tì chắc chắn nay sẽ là ngày dỗ của anh vào năm sau đấy" Anh ta khẽ rợn người. Cười cười

- Dạ, cháu là Trình Cung An, hôm bữa gọi điện thì biết Tiểu Mễ ở đây, đúng lúc cháu đang trên đường đến đây chụp ảnh nên đã ghé qua tìm. Không phiền bác đây ạ.

" Nghe vậy còn được!" Cô gật gù phối hợp.

- À, bạn của tiểu Mễ à. Không sao, đến đây, mau vào nhà đi chứ.

Bà cũng tơi ta, hiếu khách. Vừa vào đến giữa sân thì chị từ trong đi ra.

- Tiểu Mễ, ai lại đến tìm em vào giờ này lại ở đây vậy?

Thật ra, ả ta sợ cô phát hiện ra sự thật rồi mà gọi người đến giúp, không an tâm liền chạy ra xem sao. Anh thấy chị bỗng khựng lại, mắt chố ra nhìn.

- À, bạn em đi qua đây, tiện đường thăm em đấy mà.

- À, vậy sao?

- Tiểu Nhi...

Anh ta vô hồn cất lời gọi về phía chị làm mọi người vô cùng ngạc nhiên.

- Tiểu Nhi...tiểu Nhi...Đúng là em rồi...tiểu Nhi.

Anh ta bỗng xúc động. Toan chạy lại phía chị đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì bị cô nắm tay kéo lại. Cô nở nụ cười công nghiệp

- Xin lỗi, làm mọi người sợ rồi. Vợ sắp cưới của cậu ấy tháng trước nữa mới mất, lại có nét giống chị nên mới nhận nhầm.

- Vậy à? Không sao.

Chị khẽ mỉm cười " Mất người thân, lại còn là vợ sắp cưới. Chàng trai này cũng giống như mìn vậy" Mặt chị trùng xuống, trong lòng có chút đồng cảm.

- Cung An đây là chị hai của tôi. Chị Nha Nha.

Anh bị cô bóp chạt tay đau đến phát khóc mới hoàn hồn, bình tĩnh trở lại. Lúng túng.

- À, thì ra là chị của tiểu Mễ. Xin lỗi, tôi hơi mất lịch sự rồi.

- Không sao, người thân mới mất mà gặp người giống thì không tránh khỏi lòng nhớ nhung rồi.

Chị dịu dàng an ủi. Bác vỗ vai anh

- Thôi nào, sáng sớm ra, nhất là bọn trẻ các cháu pahir tràn đầy sức sống lên chứ. Mọi thứ cũng qua rồi. Mà này, bác nấu nhiều món lắm đấy, mau vào anh với bọn bác đi chàng trai trẻ.

- Dạ vâng.

Chị cùng bác vào trong. Anh nhìn bóng lưng chị đang dần đi vào bên trong, trong lòng dâng lên một nỗi buồn và một sự nghi vấn.

- Cô ấy...thật sự rất giống người con gái đó, giống như đúc. Giống đến từng đường nét đến nụ cười. Không ngờ lại có người giống cô ấy đến vậy.

Nhìn xem, gương mặt si tình cùng điệu bộ đau lòng của anh ta đã khiến cô vôn ghét cay ghét đắng mà cũng có chút đồng cảm mà thương thay. Chợt cô nhớ ra điều gì đó. Giong nói của hắn hôm trước bỗng văng vẳng bên tai " Cô ấy là một người đặc biệt..." Cô lẩm bẩm " Là một người đặc biệt, lẽ nào ý anh ấy là..."

- Xin lỗi, mèo con, trước mặt em mà tôi còn nhìn cô gái khác. Chắc em giận lắm.

Chưa cảm thông nổi 1 phút là anh ta lại khiến co cáu rồi.

- Ai giận chứ? Tôi sẽ xử anh sau tội dám đến đây tìm tôi.

Cô giận hờn bỏ vào trong trước. " Chắc chắn, chị có liên quan đến người con gái của tên này!"

Bữa sáng diễn ra với đủ kiểu không khí. Chị thì luôn đưa mắt nhìn hành động của cô, anh thì nhìn trộm chị không thôi, cô lại lo lắng cả hai con người trước mặt. May mà có bác gái ở đấy, không khí không đến quá mức ngột ngạt.

Sau bữa ăn, cô kéo anh ra bờ biển

- Này, anh trai. Anh có thể đừng làm phiền tôi được không. Gio tôi rất rất là bận, còn nhiều việc cần phải xử lí. Khi khác tôi sẽ chơi với anh. Và giờ anh hãy đi đâu thì đi đi, đừng ở đây kiếm chuyện nữa.

- Việc em bảo cần xử lí là trong căn nhà đó có oan khí hả?

Cô ngạc nhiên

- Anh biết được ư.

- Tôi cũng là bậc tiên sinh mà.

Khữ gõ nhẹ vào đầu cô. Cô có chút rối nửa vui nữa lo.

- Anh biết được những gì?

- Tôi cảm nhận được linh hồn này oan khí nặng lắm. Lại còn đang ám lên người chị cô. Nhưng nếu đuổi cô ta đi thì cô bạn đang hôn mê bất tỉnh của cô sẽ gặp chuyện đấy.

- Anh có cách cứu họ không? Làm ơn.

Cô sốt sắng. Bỗng có người nói như hiểu rõ hết nỗi lòng mình trong lúc dầu sôi lửa bỏng này quả là như vớ được vàng.

- Qủa là có cách. Nhưng tôi sẽ được gì. Em sẽ chịu quay về bên tôi chứ?

Cô đẩy mặt anh ta đang cúi gằm xuống gần sát mặt.

- Anh đừng có đùa như vậy.

Cô thở dài. " Anh ấy không trực tiếp giúp mình mà lại nói vòng vo về chuyện của chị chắc là muốn làm rõ mối quan hệ của chị với tên này. Mà nếu là như thế thì anh và tên này có một mối quan hệ nào đó. Mà nhắc mới nhớ, tên này biết được thân phận của anh ấy mà còn không sợ nữa mà"

- Nghe này. Nếu anh giúp tôi xử lí chuyện này. Tôi sẽ nói cho anh biết một chút bí mật về cô gái anh đang kiếm tìm.

- Hở?

Anh ta chau mày nhìn cô nghi ngờ

- Bí mật về cô gái tôi tìm? Em thì có bí mật gì về cố ấy. Không phải cô ấy đang ở trước mặt tôi sao?

- Không phải. Cô ấy quả thực gần anh nhưng không phải tôi. Tôi sẽ giúp anh tìm cô ấy khi mọi chuyện được xử lí xong. Tin hay không là quyền của anh. Còn quyết định thì lẹ lẹ đi, thời gian không còn nhiều đâu.

Anh bỗng im lặng một lúc lâu, nghĩ ngợi lung tung.

- Em chắc về những gì em nói chứ?

- Chắc. Tôi lấy chồng tôi ra thề đấy.

- Này, cẩn thận không anh ta nghe cô lấy anh ta ra thề liền tới đây gϊếŧ tôi đấy.

Anh là đùa cợt

- Chẳng phải anh kêu không sợ anh ấy sao? Đúng là họ nhà lươn.

Thấy cô khẳng định vậy, anh ta cũng miễn cưỡng tin.

- Mèo con này, giờ thì tôi biết làm sao tên máu lạnh ấy lại chọn em rồi. Thú vị thật. Được rồi, tôi đồng ý giúp.

Cô khẽ đỏ mặt, khuých nhẹ vào anh ta.

- Hựm hựm...vậy anh nói xem giờ chúng ta nên làm gì?

- Được rồi. Gio chúng ta sẽ tìm nguyên nhân cô ta ở đây mà không chịu đi đã.

- Không phải là vì trả thù những người đã hại cô ấy thân bại danh liệt mà dẫn đến cái chết sao?

Anh ta lắc đầu

- Không chỉ vậy đâu. Bạn trai cô ta vì dập nửa gan nên hôn mê trong bệnh viện. Chắc cô ta muốn tìm người hiến gan và cũng muốn trả thù đám người đó.

Nghe vậy, cô thực sự vừa thán phục tình yêu của cô ta nhưng cách cô ta lựa chọn để thực hiện thật sự khiến người khác phải ghét bỏ mà căm giận.