Nàng Dâu Của Ma Vương

Chương 43

-Cô ta là một diễn viên nữ xa đọa mới chết cách đây 3 hôm.

Cô khẽ kể nhỏ cho chị nghe. Chị chau mày

- Mới chết cách đây 3 ngày á? Aloxi à?

- Chị biết cô ta?

Cô ngạc nhiên.

- Chị là đối tác đầu tư sản phẩm sắp tới do cô ta thủ vai nữ chính. Cô ta không chỉ xa đọa mà còn rất lăng nhăng, đồϊ ҍạϊ nhưng không thể phủ định thực lực rất giỏi của cô ta.

"Chị ấy lại khen cô ta, hẳn nguyên nhân dẫn đến con người cô ta của hiện tại còn có uẩn khúc nào khác?" Cô kể tiếp:

- Hôm cô ta chết, em và A Dao có đi qua đó nên cô ta bám và nhập vào cơ thể cậu ấy. Có lẽ là để trả thù người sa thải và tông chết cô ta chăng?

Chị lắc đầu nhìn về phía cô ta đi cùng bà đằng trước:

- Không hẳn. Chị lại nghĩ, cô ta muốn trả ân oán với người đã đưa cô ấy đến bờ của vực thẳm hơn là trả thù đám người trực tiếp đẩy cô ấy xuống.

- Ước nguyện?

Chị gật đầu.

- Cô ta có tài nhưng lại không khéo, sự nghiệp chông chênh, lật đật. Hồi cô ta mới bắt đầu bước chân vào nghễ diễn, khi đó chị ấy vẫn còn làm chủ tịch ...

Chị bồi hồi, có chút nghẹn ngào khi nhắc về y. Cô nắm tay mỉm cười an ủi

- Còn chị thì đang học cách tiếp quản. Cô ta đã tham gia bộ phim đầu tay do chính chị lên kịch bản với vai nữ phụ phản diện. Rất thành công đấy thế nhưng sau đó, người ta cũng chỉ nhớ đến với tên nhân vật phụ chứ không phải tên của cô ta. Vậy nên cô ta ghét lắm, ghét cái vai diễn ấy kinh khủng. Vào một ngày mưa lớn, chị đang trên đường trở về nhà thì nghe đài raidio phát, cô ta đã cướp vai nữ chính trong một bộ phim cũng khá thành công vào thời điểm ấy của ảnh hậu đã bị thoái vị. Chắc là để kiếm fame khôi phục độ hot ấy mà. Và sau đó thì, em cũng có thể hiểu rồi đấy. Sự nghiệp đang đà đi lên thì một phát mất luôn, ba cô ta nghe tin thì đột quỵ qua đời trong đêm đó, bạn trai thì cũng vì lo cho cô ta mà gặp tai nạn giờ sống thực vật trong bệnh viện. Từ đó, cô ta mặc cảm với đời, chán nản, xa đọa là từ đấy. Nên có thể cô ta chưa chịu siêu thoát là muốn trả lại ân oán với người hại cô ta mất đi sự nghiệp và cả tình yêu ngày ấy.

- Bi ai thật! Nhưng việc cô ta mượn thân xác người khác để thực hiện ước muốn của bản thân là sai.

Cô cảm thấy khá đồng cảm với cô gái này, nói như vậy thì cô ta cũng không hẳn là xấu mà chỉ do đời ép cô ta biến thành vậy nếu không chúng ta đã có một nhân tài rồi.

Bà dẫn ba người bọn cô tới phòng khách. Căn phòng thoáng mát, rộng rãi rất dễ chịu. Đâu đâu cũng có chậu cây cảnh, hẳn bà là một người phụ nữ dịu hiền, đảm đang và vô cùng yêu thiên nhiên vậy mà con gái bà thì... nghĩ đến mà cô cười khổ với cô bạn của mình.

- Các cháu cứ ngồi đây chơi đi. Bác vào bếp làm ít trà sữa cho uống nhé. A Dao ngồi chơi với bạn nhé!

- Dạ.

Ba người lễ phép đáp lời. Chị nhấc li trà, thanh tao nhấp ngụm rồi nhìn A Dao mỉm cười.

- Chà, lần này lại phải làm phiền em rồi.

- Dạ, không có gì. Mọi người đến đây chơi em vui còn không hết.

Ả cười gượng gạo. Chị tiếp lời

- Thế rồi Tiểu Mễ, A Dao! Hai em còn muốn tiếp tục tham gia buổi tuyển chọn cho bộ phim sắp tới đấy nữa không để chị đăng kí lại cho.

- Tất nhiên rồi. Không có chuyện gì xảy ra thì sao phải từ bỏ một cơ hội tốt như vậy có phải không A Dao?

Cô đưa mắt nhìn gương mắt khá bồn chồn của ả.

- Dạ vâng ạ! Vậy em cảm ơn chị trước.

Đặt li trà xuống, chị tiếp lời.

- Gioi giải trí vô cùng náo nhiệt. Để sống trong môi trường ấy không phải là dễ đâu nên cần phải học hỏi rèn luyện tính kiên cường và một cái đầu lạnh để nhìn nhận thấu đáo và đưa ra các giải quyết tốt nhất chứ đừng để bị ngã mà không thể đứng dậy đúng không, A Dao?

" Sao tự dưng chị ta lại hỏi vậy?" Ả thầm nghĩ.

- Phải ạ. Gioi giải trí là phải "mặt dày" một chút mới sống được.

Ả cười cười. Chị gật đầu tán thưởng.

- Nhắc mới nhớ, hôm bữa cũng có một diễn viên qua đời. Nghe nói cô ấy rất tài năng nhưng chỉ vì một lần vấp ngã mà đánh mất cả một tương lai, không thể đứng dậy. Qủa thực thật đáng tiếc.

- Chị thấy tiếc ư?

Ả bất giác hỏi, chị nhếch mép cười "Vào đề rồi!"

- Đúng rồi. Nhân tài như vậy lại thành ra thế quả thật rất đáng tiếc. Thế mới nói, để thở được giới Showbiz thì phải có đủ can đảm để vượt qua mọi rài cản chứ không phải là gục là nằm luôn.

- Nhưng cũng có thể là vấp ngã ấy quá nặng làm gãy đôi chân cô ấy nên không thể bước tiếp được.

Ả vẫn tiếp lời. Cô ngồi bên không nói gì chỉ âm thầm nhìn gương mặt lạnh lùng, pha chút lo âu của ả.

- Nếu người có chí hướng thì dù gãy chân họ cũng sẽ gọt lạng để đi tiếp em ạ.

- Phải...

Ả không nói thêm gì nữa, mặt trùng xuống. " Chị thì hiểu làm sao được những gì tôi đã phải trải qua. Tất cả cũng chỉ vì cái não dễ đổi chiều gió của các người mới khiến tôi lăn vào bức đường cùng như vậy. Tại sao tôi phải chịu tất cả một cách vô cớ như vậy chứ?"

- Ai chà chà... để mấy đứa đợi lâu rồi. Đây, trà sữa của mấy đứa đây. Uống đi cho mát.

Ả vươn tay ra đỡ lấy khay trong tay bà.

- Trời ạ, nhiều vậy phải gọi con giúp chứ?

- Từ khi nào mà con biết quan tâm đến bà mẹ già này vậy. Bày vẽ.

" A..." Bà khẽ gõ vào đầu ả. Ả đưa cho cô và chị rồi nhấc một ngụm chuẩn bị uống thì bà hét lên, mắng xối xả một tràng vào mặt y.

- Cái con bé này, hôm nay mày bị làm sao vậy? Về nhà không vào thẳng nhà đã đành giờ đến việc mình bị dị ứng với xoài cũng không nhớ? Đầu bã đậu. Này uống cốc này đi.

Bà giật lấy li sữa trong tay ả rồi đưa một cốc khác. Cô có chút vui vui cũng nhớ nhà, lâu rồi không gặp mẹ, hẳn là bà cũng rất nhớ cô.

Sau bữa tối, cô và chị được bà sắp xếp một căn phòng cho ở. Nhẽ là mỗi người một phòng nhưng hai người bọn cô lại nói muốn ở chung, đỡ phiền hà phải chuẩn bị, tiện thể để tâm sự, cũng lâu họ chưa có gặp nói chuyện lại mà. Xong ai về phòng ấy.

- Em đi tắm trước nhé.

Chị gật đầu. Cô đi vào phòng tắm, chị xoay mình lại gần bàn trà toan uống ngụm nước nhưng lại hết sạch rồi bèn cầm bình đi xuống dưới nhà. Đang vươn tay ra chuẩn bị vặn vọi nước thì bỗng chị cảm thấy có gì đó vừa vụt qua trước mặt mình. Quay phắt người lại, chị trợn tròn mắt, tay bịt miệng để không phải hét lên. Tuy cũng đã gặp cảnh này rồi nhưng thật sự vẫn cảm thấy rùng mình đến sởn gai ốc. Trong bóng tối mơ hồ cây đèn nhỏ chiếu ánh sáng yếu ớt, một cái bóng trắng đen thấp thoáng lập lòe bay bay trong không trung tiến về phía cửa chính. Chị run run vịn vào máy lọc " Chắc là ả. Ả tính đi đâu vào giờ này, tính làm gì chư?" Chị lấy hết dũng cảm chạy theo sao cái bóng đó, dẫu đầu óc vẫn còn tê dại, hơi choáng vì sợ. Chị thấy nó tiến ra bờ biển, ngày một rõ nét hơn. Cái bóng ấy dần hiện mỗi lúc một rõ, quả đầu tomboy, cơ thể mảnh khảnh trong chiếc đầm đen phủ dài xuống che hết bàn tay, và cả đôi chân không chạm đất. Xung quanh nó tỏa ra một luồng khí dày đặc âm u, hẳn nó đang cảm thấy rất tệ hoặc tức giận hoặc là chuẩn bị một việc làm nào đó tăm tối. Chị cứ đi theo nó như vậy, nó mập mờ đi xuyên qua con đường, mặc kệ các vật cản như lưới, câu, nải của mọi nà để ngoài trời về đêm. Đến khi ra đến gần bờ biển thì nó dừng lại, đứng im không làm gì, trông như kiểu nó đang suy tư, cảm giác rối bời, bộn bề đến trống trải nhìn về phía xa xăm, nơi những con sóng đang ập vào bờ rào rào.

" Cạch..." Trong bầu không khí tĩnh lặng chỉ có tiếng gió vù vù kéo theo hơi thở của biện cả mặn chát và tiếng sóng vỗ có một âm thanh kì lạ vang lên. Chị run run, khẽ cúi xuống nhìn dưới chân mình đã dẫm phải một ván gỗ nhỏ, vì trời tối quá chị không thấy rõ. Rồi từ từ ngước lên nhìn về phía nó cũng đang nhìn chằm chằm về phía cô. " Thôi, toang rồi, nên giả vờ không nhìn thấy mà bỏ đi trong lặng lẽ hay là bỏ chạy và hét cứu nhỉ?" Chị xoay mình, vờ như đang đi hóng mát, cố giữ vể bình tĩnh coi như không nhìn thấy nó. Nhưng bước chân rõ ràng ngày một vội vàng vì sau lưng cô có cảm giác lạnh buốt đến thấu xương. " Chẳng nhẽ nó đã biết mình nhìn thấy nó!" Vội vàng, nhanh chân sải từng bước rồi đến bỏ chạy về phía ngôi làng chài.