Nàng Dâu Của Ma Vương

Chương 42

Cô tất tưởi đuổi theo sau lưng A Dao, cậu ta đi khá xa rồi. Đến gần cổng trường, bỗng từ đâu chạy lại chiếc ô tô mui trần đắt đỏ chắn trước mặt cô một chiếc ô tô.Tấm kính hạ thấp xuống, chị hai cô nghiêng đầu hỏi:

- Tiểu Mễ, chị đến đón em đi ăn tối đây.

- Chào chị Nha Nha

Cô miệng chào nhưng ánh mắt vội vàng dõi theo hướng cô gái phía trước. Nhận ra được điều đó, tiểu Nha hỏi:

- Có chuyện gì xảy ra với cô gái ấy sao?

- Dạ, chuyện này dài dòng lắm. Em xin lỗi, ôm khác chúng ta sẽ dùng bữa sau nhé. Gio em đang vội.

Cô cúi đầu lia lịa để tạ tội. Từ hôm kết nghĩa, bữa cơm suýt diễn ra này là lần đầu, cô có chút tội lỗi nhưng vì an nguy của cô bạn nên cô đành phải từ chối. Nói xong, cô tất tưởi đuổi nhanh tới.

- A Dao...hộc...A Dao....hộc...

Cô vừa thở dốc, bám lấy vai cậu. A Dao giật bắn mình quay lại nhìn cô thở hổn hển ấp úng hỏi:

- Tiểu Mễ, có chuyện gì sao?

- A Dao...hù, tớ có thể cùng cậu về quê được không? Tớ nghe nói quê cậu ở gần biển mà trong bài tập của tớ có một yêu cầu là sưu tầm, chụp ảnh biển mà chưa có cơ hội để đi, nhân dịp cậu về quê nên...nhé! A Dao! Cậu cứ làm việc của cậu, tớ làm việc của tớ,tớ không làm phiền cậu đâu.

Cô nài nỉ. Cậu mỉm cười gượng gạo hơi luống cuống, như sợ bị phát hiện, cậu ta đành chấp nhận:

- Yeshhh.... Thank kiu cậu. Tớ sẽ về thu dọn đồ. Sáng mai chúng ta lên đường nhé!

- Cần gì phải sáng mai. Chị đây sẽ cho hai bé đi phượt nhờ đêm nay luôn.

Tiểu Nha chạy xe lại chỗ cô. Cô ngạc nhiên pha lẫn sự e ngại, lo sợ mà một vị CEO như tiểu Nha vô cùng tinh tế nên rất dễ nhận ra điều này. Nhất là sau chuyện chị gái của chị nên chị càng tin vào thế giới tâm linh và giờ chị đoán chắc, phải có chuyện gì đó rất kinh khủng nữa đang xảy ra trên người A Dao mới khiến tiểu Mễ lo lắng, sợ hãi và vội vàng như vậy. Vả lại, người làm chị như chị cũng nên có chút trách nhiệm bảo vệ đứa em gái duy nhất vô cùng quý báu này của mình chứ.

- Không cần đâu chị. Chị bận trăm công nghìn việc, bọn em không dám làm phiền đâu?

Cô từ chối. A Dao đang sợ cũng gật đầu đồng tình. Vươn tay ra gõ nhẹ lên đầu cô, chị giận hờn:

- Này cô nhóc, chị đây là chị gái em đấy, không nói đến trách nhiệm nên đưa em gái thân yêu đi chơi thì cũng phải cho chị đây nghỉ ngơi chứ. Cô tính để chị già nua, cổ hủ theo đống công việc đấy à?

Đến nước này cô cũng không còn nước từ chối nữa miễn cưỡng chấp nhận, có gì đến lúc ấy tìm cớ lừa chị ấy về là được. Dường như đã xử lí xong chuyện làm sao để tiếp cận được y và giờ tì y đang như ngồi trên đống lửa.

- Nào, lên xe.

Vậy là cả ba người bắt đầu hành trình chuyến đi phượt xuyên đêm.

" Cô ta bị cản kế hoạch như vậy liệu có làm ra chuyện gì kinh khủng khác không nhỉ? Dù sao mục tiêu của cô ta là chủ tịch công ty giải trí và tên tài xế ấy mà, giờ vì mình mà đang yên đang lành lại phải về quê." Cô suy nghĩ. Chị nhìn qua gương thấy A Dao đã chìm vào giấc ngủ, quay lại thấy cô ngồi bên cạnh khuôn mặt tiều tụy, khá căng thẳng thì vươn ra nắm lấy tay. Cô ngạc nhiên nhìn. Chị mỉm cười khẽ gật đầu ra hiệu chị đã biết đang có chuyện xảy ra với họ. Cô nghiêng người, ánh mắt dịu dàng pha sự lo âu " Chuyến đi này lành ít dữ nhiều, sẽ ảnh hưởng tới an toàn chị đó?". Chị gật đầu "Không sao! Có chị ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi!" Cô thấy sự khẳn định, quyết đoán trong ánh mắt của một vị nữ cường ấy cũng có chút an tâm. Thật không ngờ, người chị mới nhận không lâu giờ đã và đang thực hiện trách nhiểm bảo vệ em gái như một việc làm vốn có đối với cô. Tuyệt thât! Cảm giác ấy cô thật sự chưa từng trải.

...

Đến gần sáng, họ đã tới nơi. Nhà của A Dao nằm sâu trong đất liền, đi nửa ngày sông mới ra tới biển. Lấy đồ đạc trong xe, cô và chị theo sau A Dao đi tìm nhà. Phải, vì đây không phải là A Dao thật nên cô ta đang tìm nhà.

- Hờ...xin lỗi mọi người. Em muốn tìm một ngôi nhà cho thuê để hai người vào đó ở. Nhà em chật lắm, sợ mọi người nghỉ ở đó không được thoải mái.

Y cố biện một lí do. Cô mỉm cười gượng đáp

- Không sao. Cậu cứ dẫn mình về nhà cậu đi. Về đây chơi với cậu mà lại ở khác nhà thì bất tiện lắm.

Cô đang đẩy y vào đường cụt đây mà. Bỗng từ trước một ngôi nhà lớn, một người phụ nữ trung niên đứng vẫy tay gọi:

- Dao Dao, con đi đâu đấy. Về mà không vào nhà à?

Y lạ lẫm nhưng cũng mừng thầm "Không ngờ ông trời lại giúp mình, chắc đây là mẹ của cô ta!". Y mỉm cười thân thiện:

- Dạ, con chaò mẹ. Con đang tìm nhà ở cho bạn của con.

Bà chạy lại chỗ họ

- Trời ạ! Bạn đến nhà chơi thì phải dẫn bạn vào nhà chứ, sao lại để ở bên ngoài. Nào, các cháu theo cô vào nhà nào.

- Dạ

Cô gật đầu chào và cùng chị theo sau người phụ nữ. Đến trước cửa cổng ngôi nhà lớn, cô nhìn A Dao với ánh mắt có chút thất vọng

- A Dao, nhà cậu lớn thật.

Y không nói gì chỉ xoa đầu ngượng ngùng

- Xin lỗi, tại nhà mình đang xảy ra chút chuyện nên...

- Không sao.

Cô vỗ vãi chấn an.

- Mẹ vừa đi chợ về thì thấy mấy bác hàng xóm bảo con về. Sao tự dưng lại về nhà vậy, hôm bữa con mới về mà.

Lại thêm một lần hớ chuyện nữa. Y lần này đến bức đường cùng rồi.

- Ơ...hôm qua mẹ gọi bảo nhà mình xảy ra chuyện cần con về ngay mà.

Y cố bào chữa cho lời nói dối, trên chán lăn tăn những giọt mồ hôi.

- Vậy sao? Sao mẹ không nhớ nhỉ? Nhà mình làm gì xảy ra chuyện gì. Chắc cái bệnh mất chí nhớ tạm thời của mẹ lại tái phát lúc ấy đó mà.

" Ông trời lại giúp mình rồi!" Y mỉm cười, tay lau đi mồ hôi

- Vậy sao? Làm con hú hồn, vội quay về đây.

- Thôi, đã về rồi thì chơi lấy mấy hôm rồi nên. Lâu lâu bạn mới về quê mình chơi mà.

- Dạ vâng.

" Cô ta quả là rất may!" Cô nhìn chị, chị nhún vai "Phải đấy!"