Nàng Dâu Của Ma Vương

Chương 41

- Chúc mọi người một ngày mới tốt lành!

- Xin chào

- Chào nhé!

...

Cô vừa đến lớp liền nở một nụ cười và chào họ, họ cũng vui vẻ mỉm cười với cô.

- Chà. Lớp mình nhiều người đăng kí vào bộ phim này thật!

Lớp trưởng cầm hồ sơ đăng kí gật gù. Phương Mai, lại gần ngó nhìn

- Chuyện, cơ hội ngàn năm có một mà lị. Ơ cơ mà sao hôm qua A Dao lại rút hồ sơ lại vậy?

Phương Mai quay qua phía A Dao đang ngồi một góc im lặng. Cô cũng ngạc nhiên quay lại nhìn. Thấy nhắc đến, cô khẽ giật mình lúng túng cười gượng gạo đáp.

- Tại nhà mình đang có chút chuyện nên không thể tham gia được. Chúc mọi người may mắn vậy!

- Ộ. Tiếc thật.

Phương Mai khẽ thở dài quay đi. Cô chau mày nhìn A Dao "Cậu ấy sao vậy? Lúc nãy lúng túng thì phải, trông cậu ấy cũng xanh xao quá! Hôm qua vẫn cùng mình đi ăn mà."

- A Dao, có chuyện gì xảy ra vậy?

Lại gần y, cô nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh. A Dao hơi mất bình tĩnh ngồi lùi lại một chút nhưng cô không để ý.

- A Dao, có chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Trông cậu tệ lắm đấy. Nói đi, có gì mình giúp được sẽ nhất định giúp.

- À...Không...không có gì đâu, cậu đừng lo. Chút chuyện nhỏ ấy mà.

Y nở một nụ cười gượng. Cô khẽ thở dài.

- Được rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!

Cô nói xong cũng rời về chỗ chuẩn bị cho tiết học đầu.

- Hí liu, bà chị của tui.

Cô vừa mở cặp, bánh bao từ trong chui ra hí hửng bay lượn trước mặt cô. Thấy nó, cô vừa mừng vừa giận.

- Úi bánh bao, em đây rồi. Em đã biến đi đâu suốt một thời gian dài vậy?

Bánh bao đứng trên bàn, nó tỏ vẻ mệt mỏi thở dài

- Bế quan.

- Bế quan?

Cô ngạc nhiên

- Bế quan tu luyện để nâng cao thể chất còn bảo vệ chị á. Mệt chết đi được.

- Chà, bánh bao nhỏ mà cũng phải làm việc vất vả vậy sao?

Cô bẹo hai cái má phúng phính vô cùng đáng yêu ấy. Nó được đà làm nũng.

- Phải phải, bánh bao làm việc rấttttttt..... rất là mệt á. Nên bữa nay chị mời bánh bao ăn một chầu thịt thật lớn nhé.

- Được được...Thôi chị vào học rồi, tan học chúng ta sẽ đi siêu thị mua thịt về nhà làm món ngon.

- Oki.

Bỗng nhớ ra điều gì đó, Bánh bao khẽ thì thầm.

- Này, chị nhớ để ý và tránh xa cô gái kia nhé.

Cô nhìn theo hướng bánh bao chỉ, đó chẳng phải là A Dao sao.

- Tại sao chứ?

- Hình như cô ta bị nhập rồi. Nhưng chưa xác định được thân thế nên chưa khăng định được lí do tại sao nó lại bám vào cô ta nữa.

- Hả?

Cô chố mắt, đần người ngước nhìn A Dao đang ngồi ủ rũ, xung quanh quả là có âm khí rất nặng.

- Vậy...vậy phải làm sao? Đó là người bạn duy nhất của chị. Chị phải giúp cô ấy.

- Thôi nào, hãy bình tĩnh. Em sẽ đi điều tra, chị đừng manh động đánh rắn động cỏ ấy?

- Được.

Cô đồng ý, bánh bao rời đi. Cô khẽ đưa mắt nhìn trộm về phía bánh bao thầm nghĩ "Hèn chi, hôm nay cậu ấy lại trầm tính, xanh xao đến vậy. Tối qua vẫn....Ơ....tối qua cậu ấy, chẳng nhẽ là hắn ta? Nếu là thật thì dở rồi đây!"

Cuối buổi học, cô thấy y lại chỗ thầy chủ nhiệm nói gì đó, thầy gật đầu. Cậu ấy lấy cặp, dọn một chút đồ trong tủ đồ và rời đi. Cô mạnh dạn lấy dũng khí chạy lại hỏi

- A Dao, cậu tính đi đâu à, sao lại dọn đồ về vậy?

Y giật mình khi cô chạm vào tay bất giác lùi lại một bước

- Tiểu Mễ, à mình xin nghỉ mấy hôm để về quê. Nhà mình xảy ra chút chuyện, mình phải về đó giải quyết.

Cô thấy sắc thái cậu ta có chút vừa sợ, vừa lo.

- Vậy sao? Ừm...vậy cậu đi cẩn thận nhé, nhớ cần mình giúp gì thì phải gọi ngay ấy nhé. Mình lúc nào cũng sẵn sàng.

- Được.

Y nở một nụ cười rồi nhanh chóng gấp rút rời đi. "Hắn ta tính làm gì sắp tới nữa vậy?"

- Tiểu Mễ, tra được rồi.

Vừa lúc bánh bao quay trở lại.

- Cô ta là một diễn viên.

- Cô?

Cô ngạc nhiên.

- Phải, tại cô ta teo đuổi phong cách tomboy nên chị mới nhận nhầm đấy. Nghe tiếp này, cô ta là một diễn viên. Cuối tháng vừa rồi mới bị công ty sa thải vì vi phạm hợp đồng do sử dụng rượu chè, các chất gây nghiện.Thật đồϊ ҍạϊ mà! Hôm qua cũng vậy, cô ta rất tức giận mà tìm tới thuốc, và lí do là do tác dụng thuốc, cô ta đã đua xe và xảy ra chuyện. Hẳn là giờ cô ta rất hận, có khi muốn trả thù người đã sa thải và gϊếŧ cô ta đấy.

- Vậy chẳng phải nếu bị bắt, a Dao mới là người lãnh tội thay sao?

Cô ngợ ra.

- Phải, vậy nên trước khi để chuyện này xảy ra, chúng ta phải hàn động trước.

- Vậy giờ phải làm sao?

Cô lo lắng hỏi.

- Bây giờ chị giả vờ , tìm cớ theo cô ta. Sau đó dò hỏi tâm tình và việc sắp tới ả định làm trước đã. Nhưng chuyện này nguy hiểm, chị tự quyết đấy nhé. Em không có liên can gì, nếu Boss phát hiện thì em không gánh tội được đâu.

- Nhát chết.

Cô chọc nó, nó phình mà, chu môi nên

- Ai nhát chết? Chẳng qua....chẳng....

- Được rồi. Tôi sẽ tự chịu trách nhiệm được chưa. Chú may mau dẫn đường đi, hẳn cô ta đi khá xa rồi đấy.