Hắn bế cô rời đi mà không nói lời nào. Cô cũng biết, hắn đang rất giận, người như hắn vốn không thích là cho bễ luôn, chưa từng ngần ngại mà lần này lại vì cô...Haizzz, quả này toang thật rồi!
- Ờ...em hoàn thành xong nhiệm vụ rồi! Có thể cho em biết mục đích của nó được không?
Dẫu trong lòng tò mò về câu chuyện của chàng trai lúc nãy lắm nhưng lại không dám hỏi trước mặt hắn,sợ hắn lại nổi đóa cho một phát thiêu chụi cả biển hoa thì ối dồi ôi. Hắn vẫn hằm mặt lại, cô không dám hỏi thêm, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn. Một lúc sau, cô dụi mắt tỉnh dậy, không biết đã ngủ quên lúc nào nữa. Hắn ngồi tựa người vào một hốc cây, tay vẫn bế để cô ngủ. Cô nhìn hắn, gương mặt điển trai, mà có nét dịu dàng khi chợp mắt làm cho tim cô bỗng lệch nhịp mà muốn đưa tay lên chạm thử vào đôi mi ấy, cái sống mũi hoàn hảo kia.
- Tỉnh rồi còn nghịch ngợm.
Cô giật mình, luống cuống tính bật dậy bị hắn vòng tay qua ôm giữ lại, mắt vẫn nhắm nghiền lại. Cô không dám động đậy, cứ ngồi như vậy một lúc, thi thoảng lại đưa mắt nhìn trộm hắn mà lòng bối rối vô cùng. Cây rừng xào xạo, rung lên theo từng gợn gió, tiếng suối róc rách chảy, thật là hữu tình đến lãng mạn.
- Em còn quyễn rũ là tôi không chắc sẽ làm gì ở đây đâu?
" Nhạy thế! Mà khỏe thật, ngồi như vậy mãi mà không thấy tê chân nhỉ?" Cô đỏ mặt thầm nghĩ.
- Em lại nhẹ đi vài kí rồi đấy? Phải phạt thôi.
Hắn nhấc cằm, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh đến luống cuống của cô.
- Hà hà...phạt...phạt gì chớ? Em có nhẹ đâu, diễn viên phải giữ dáng như vậy là lẽ thường tình mà.
Cô viện một cái cơ tuy thuyết phục nhưng rất vô lí.
- Vậy sao? Thế nghỉ làm diễn viên đi.
- Hả?
Cô ngớ người trước câu của hắn. Sao hắn có thể quyết nhẹ nhàng như vậy nhỉ?
- Thôi nào! Đừng đùa vậy chứ. Chảng vui chút nào.
- Hình như ba mẹ vợ cũng không đồng tình về vấn đề em làm diễn viên lắm thì phải? Chà, vừa hay ý tôi.
Cô giật bắn mình "Ba mẹ vợ...."
- Chẳng phải em nhẹ đi vì làm nhiệm vụ sao? Em sẽ bồi bổ khi trở lại mà. Ha...
Hắn khẽ nhếch mép cười.
- Hình như hôm nay em suýt trở thành vợ người khác thì phải?
- Đâu có, tại phải hoàn thành nhiệm vụ chứ không em đã tẩn cho ông điêu dân ấy một trận rồi. Nghĩ đến mà tức á!
Cô hậm hực, trông bộ dạng rất cute.
- Thật chứ? Thế tôi lại thấy em suýt cưới hắn ấy. Không những thế lại còn thương cảm, không cho tôi trừng phạt hắn nữa.
- Tào lao. Không đời nào. Chẳng qua mủi lòng vì sự chung thủy và tình yêu bao la của hắn với vợ hắn thôi. Mà liệu, nếu như một ngày em cũng như cô ấy, anh có đợi em như hắn không?
Bỗng cô buộc miệng hỏi một câu bừa mà lại khiến hắn trầm lặng đi, tối sầm mặt lại. Cô cảm nhận được khí lạnh bất thường từ hắn thì lo sợ vô cùng, đánh lảng chuyện khác.
- À...trời cũng muộn rồi, em phải quay trở lại không mọi người sẽ lo đấy.
Cô tính đứng dậy lần nữa nhưng lại bị hắn kéo lại nhưng lần này, hắn ôm siết lấy cô thật chắt khiến cô ngạc nhiên vô cùng.
- Tôi sẽ bảo vệ em, em sẽ không đi đâu hết, mãi mãi ở bên cạnh tôi. Nếu em xảy ra chuyện tôi cũng sẽ...
- Suỵt
Nghe đến đây cô liền đưa tay lên bịt miệng ngăn lại
- Đừng nói mấy lời đen đủi ấy. Có anh, em sẽ không thể xảy ra chuyện gì đâu, em tin điều đó.
Nói rồi cô vươn tới, hôn nhẹ má hắn một cái rồi vội rời đi. Hắn đờ ra ấy mất một lúc, đưa tay chạm lên chỗ cô vừa đặt nụ hôn mà khẽ mỉm cười, một nụ cười thật sự.
- Phải rồi, em nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì được.
......
- Tiểu Mễ, cậu đi đâu vậy? Có biết chúng mình tìm cậu lâu lắm rồi không?
A Dao sốt sắng chạy lại khi thấy cô trở về.
- Mình xin lỗi, thật sự xin lỗi mọi người. Mình tình cờ bắt gặp một cảnh rất đẹp khi đi dạo rồi ngủ quên ở đó.
- Hù. Không sao là ổn rồi. Lần sau có gì nhớ nhắn lại với bọn người nhé. Nào, thu dọn đồ đạc lại rồi về thôi.
Lớp trưởng thở dài, vỗ vai cô rồi quay lại gọi mọi người thu dọn đồ đạc rời về biệt thự.
___________
4 ngày chơi bời cứ vậy mà trôi qua, cuộc sống bộn bề của họ lại quay lại. Họ phải tích cực và bận rộn hơn để chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn diễn viên cho một bộ phim của một đoàn phim nổi tiếng. Đây là cơ hội khởi đầu của tất cả, trong đó cũng có cô, vì vậy cô cũng bận rộn không nghỉ nghỉ để luyện tập.
Chiều nay, cô và A Dao cùng nhau cuốc bộ về, hai đứa tính rủ nhau đi ăn chút gì đó để xả stress. Đi được nửa đường, hai người bắt gặp một vụ tai nạn thương tâm ở bên kia đường. Đó là một chàng trai trẻ tuổi không may bị xe cán khi đua xe.
- Tuổi trẻ bây giờ bốc đồng và liều lĩnh thật, lại đua xe ngay trên đường quốc lộ. Lại mất mạng một người trẻ tuổi.
"Hựm!"
- Mất mạng đâu mà mất? Chẳng phải cậu ta vẫn sống đấy sao? Nhìn kìa cậu ấy đang đứng đó mà.
Cô cười cười, tay bịt miệng lại, mắt liếc nhìn về linh hồn chàng trai đang đứng bên kia đường nhìn chằm chằm vào hai người bọn cô. A Dao vừa ngạc nhiên, vừa khó hiểu, giật tay cô ra khó chịu
- Chết thì tớ bảo chết thôi, có gì đâu mà cậu phải nói dối?
- Thôi nào, cậu mệt quá đến hoa mắt rồi, cậu ấy vẫn còn sống và đứng đó vẫy chào chúng ta mà. Thôi đi thôi, chắc lát nữa bác sĩ tới băng bó vết thương nhỏ cho cậu ấy. Đi thôi.
Cô sợ đến toát mồ hôi lạnh, nói tràn lời A Dao vừa lôi cô ấy đi vội vàng. Thấy cô nói là vẫy chào chúng ta, A Dao như nhận ra có điều bất thường từ câu nói và ánh mắt sợ hãi nhìn về một khoảng trống của cô cũng ấp úng.
- Ờ ờ....tớ mệt quá rồi. Nhìn nhầm thật. Đi thôi, tớ cần phải bồi bổ lại.
Khi rời chỗ ấy rất xa rồi, A Dao mới cất lời hỏi.
- Sao lúc nãy cậu lại sợ hãi và không cho mình nói sự thật vậy?
- Cậu có biết là nói họ chết trước mặt họ khi vừa xảy ra chuyện là bị họ theo về nhà không hả? Cậu làm tớ như muốn rớt tim ra ngoài luôn á.
Cô vừa thở dốc, vừa càu nhàu. A Dao khẽ rùng mình, quay mặt nhìn xung quanh rồi gượng cười.
- Vậy sao? Tớ hồ đồ quá, may mà có cậu. Sợ thật. Thôi, tối nay tớ sẽ đãi cậu, coi như là để đên ơn này đi. Lần sau mình sẽ chú ý.
Cô lắc đầu ngán ngẩm, cùng A Dao đi tiếp. Thế nhưng, liệu mọi chuyện đã ổn thật