Cậu ta nhếch mép cười, bật dậy bay tới trước mặt cô trong sự ngỡ ngàng đến ngạc nhiên của cô. Cúi xuống, sát với mặt cô đang tròn mắt nhìn không chút cử động hay lé tránh, chôn chân tại chỗ rồi. "Hắn bay? Ma hay là thần vậy?"
Hắn chau mày rồi lại dãn ra nở nụ cười ma mị.
- Ta đẹp đến nỗi làm cô nương bị hấp hồn rồi à.
Hắn cợt nhả cô ư? Cô phải làm sao? Đứng im lặng, phản bác hay là đập đầu ngất đi, biết đâu đây chỉ là một giấc mơ?
- Anh...anh là ai? Anh muốn gì?
Cô ấp úng, lùi lại phía sau một chút, ánh mắt nhíu lại phòng vệ.
- Ồ, con mèo hoang xù lông rồi sao? Thú vị!
Hắn đứng thẳng người lại rồi phẩy phậy quạt lãng tử.
- Cô nương mờ được đến đây, hẳn là có chuyện quan trọng?
- Anh là ai? Anh hỏi tôi điều này làm gì?
Cô vẫn bật chế độ phòng vệ.
- Ta là ai à? Ta là chủ nhân vườn hoa bỉ ngạn này đấy.
- Chủ nhân? Vườn? ???:))))
"Đây là cả một biển ấy chứ,nếu là chủ thật thì làm sao hắn có thể trồng hay trông làm gì mà nhiều như vậy trên một mảnh đất không một ai biết đến chứ" Cô thầm nghĩ
- Điêu, anh không phải cha của điêu thì cũng là bố của bốc phét. Ai lại tin, làm gì có ai lại rảnh mà trồng một biển hoa như vậy. Kể cả có vì đam mê thì cũng khó mà làm được điều này. Trừ phi anh là thần tiên!
Cô khẳng định chắc lịch. Hắn phì cười.
- Chà...mèo nhỏ này cũng quá là thú vị rồi đi! Không biết gọi là ngây thơ hay gọi là đanh đá nữa...
Hắn cười lớn rồi nhìn cô chằm chằm.
- Tùy thôi, tin hay không thì tùy nhưng chắc chắn tôi là tiên trong câu của cô nên mới trồng và lấy nước từ thác kia đựng vào chiếc bình thạch anh này và tưới vào từng gốc hoa một mỗi ngày đấy.
Cô nghiêng đầu nhìn chiếc bình trong tay hắn, mặt lộ rõ vẻ không tin "Cái bình nhỏ xíu kia thì đến bao giờ mới tưới xong?"
- Thôi nào, cô đến đây có mục đích gì? Nói đi, biết đâu tôi lại giúp được. Ở một vùng đất không người này chỉ có tôi mới may ra giúp được cô thôi.
" Phải thật! Cũng chỉ có mình hắn ở đây. Hay mình cứ hỏi, không nói mục đích là được?"
- Tôi đến tìm một bông hoa bỉ ngạn trắng.
- Bỉ Ngạn trắng?
Hắn ngạc nhiên rồi im lặng.
- Hừm...để xem. Thứ ấy thì tôi có nhưng nó là báu vật ở đây, không thể cho dễ dàng được.
- Anh muốn bao nhiêu? Tôi sẽ giả số tiền anh muốn.
Cô cả giá chắc nịch. Hắn chau mày, thở dài lắc đầu
- Nó là báu vật mà. Tiền sao có thể mua được. Phải là một vật đặc biệt vừa với giá trị của nó mới đổi được.
- Tôi không có mang thứ gì tới, làm sao mới có thể đổi được chứ?
Chỉ chờ có vậy, mắt hắn sáng lên như pha đèn oto.
- Nếu cô đồng ý ở lại đây, làm phu nhân của ta thì ta sẽ đưa nó cho cô.
Cô lại đần ra đó "Hắn đang cợt nhả mình hả?"
- Anh nghiêm túc lại đi, đừng đùa vậy. Không vui đâu.
- Cái gì trên người ta cho rằng ta đang đùa.
- Cái gì trên người anh cũng nói lên hết.
Hắn cạn ngôn luôn. Bỗng hắn biến mất rồi đưng ngay sau lưng cô, đưa bàn tay thon dài lên vuốt ve khuôn mặt cô khiến cô sợ hãi vô cùng mà lùi lại, tránh xa hắn
- Thơm thật.
Ở một nơi khác, trong một nơi chỉ toàn là bóng tối, có ngọn lửa đang cháy phừng phừng mà tưởng chừng có thể thiêu trụi tất cả những gì động vào hắn vậy. Bà cụ đứng cạnh cũng khẽ rùng mình lắc đầu ngán ngẩm "Ngươi chọc ai không chọc lại chọc vào tảng băng biết cháy là dở rồi"
Quay lại với cô. Cô giờ thực sự tức giận rồi. Anh mắt sắc lạnh nhìn hắn
- Anh bớt luyên thuyên vòng vo lại đi. Tôi có chết cũng không gả cho anh đâu. Tôi là gái đã có chồng rồi đấy.
- Gái có chồng? Cô kết hôn rồi ư?
- Phải, chồng ta rất mạnh, có thể gϊếŧ chết người bằng một nốt nhạc.
Cô rất mạnh mẽ trong lời quả quyết ấy, làm lòng ai đang như ngồi trên ngọn lửa cũng phải tan chảy mà hãnh diện.
- Ồ. Vậy cơ à? Tiếc thật, lại không thể lấy thân đổi rồi. Haizzz...Báu vật này lại có truyền thuyết rằng, ai đồng ý kết hôn với ta nó mới nở. Tiếc thật, tiếc thật.
- Lại bốc phét, mà cho dù có thật thì cái truyền thuyết vớ vẩn ấy cũng do cái mồm dẻo miệng của ngươi tạo lên.
Vòng quanh tam quốc cả buổi cũng làm cô quen với cái nết đào hoa của hắn. Hắn lại một phen câm nín nữa. " Con mèo này cũng quá là thông minh nữa!" Để bao biện cho lời chém gió của mình, hắn ho ho vài cái rồi nghiêm túc lại.
- Thật ra vẫn còn một cách đấy. Đó là cô phải nhổ được bông đó nên và cắm vào lọ nước này của ta. Mà nói trước, đến ta cũng không thể nhổ được đâu, nghĩ cho kĩ về hai sự lựa chọn này.
Cô lại lần nữa hất thẳng thau nước lạnh vào mặt hắn.
- Nói sớm ta đã chọn cái thứ hai rồi. Người yếu đuối ẻo lả như ngươi sao có thể nhổ được chứ? Đưa đây.
Cô giật lấy cái lọ trên tay hắn. Hắn tức ói máu mà không thế làm gì được "Ẻo lả? Hay lắm!"
"Ha ha....đúng vợ bổn vương, không làm ta thất vọng!" Hắn đứng trước gương nhìn mà cười lên thích thú trước sự ngỡ ngàng của bà cụ nhưng nụ cười dần tắt mà thay vào đó là ánh mắt sắc như dao găm, quả này hắn không tha dễ dàng cho tên kia thật rồi.
Cô nhận bình xong, lại gần nụ hoa ban nãy. Để lọ hoa xuống cẩn thận, xong cô lấy từ trong bao ra một con dao găm nhỏ. Khoanh một vòng nhỏ xung quanh bông hoa rồi men theo khuôn mà bới, đào. Cô đào mãi, đào mãi đến độ móng tay cũng bị bật chảy máu trông thương vô cùng. Hắn đứng nhìn cũng nóng lòng
- Ta đã nói khó lắm mà, bỏ cuộc đi, lấy ta thì có phải dễ hơn không?
Cô không buồn đáp lời hắn, vẫn cắn răng nhìn đau hì hục đào.
" Cạch"
Một tiếng động vang lên làm cô chau mày.
- Ở dưới có vật cứng thì phải.
Cô lại lấy tay đào đào một hồi.
- Hự...
Cô giật mình, lùi lại phía sau sau khi một thứ vật màu trắng hiện lên.
- Xương cốt...là một bộ xương...
Cô run run nói. Hắn đằng sau nghe vậy liền chạy lại nhìn rồi cững đờ ra, chiếc quạt trên tay bất cẩn rơi xuống.
" Khựng"
Khắn khụy xuống trước đó, mặt đờ đẫn cất giọng
- Cô...cô là ai?Sao cô có thể đào tìm ra hài cốt của cô ấy vậy?
Hắn hỏi, cô cũng không hiểu gì.
- Hài cốt của cô ấy? Ai chứ?
- Cô ấy là vợ sắp cưới của ta. Bao nhiêu nghìn năm nay ta vừa trồng hoa vừa tìm hài cốt vừa đợi linh hồn của cô ấy mà không có hồi kết, nay cô lại đào được. Cô là ai?
Hắn kể cô nghe, trong lời nói có chút run run. Rõ là hắn đang xúc động. Hẳn là hắn rất yêu cô gái ấy. Lời nói phát ra từ miệng một kẻ cô không tin được mà giờ lại đồng cảm thương hắn đến vậy.
- Tôi không biết, tôi chỉ theo nhiệm vụ mà tìm đồ thôi. Tôi không biết chuyện này.
Hắn không đáp lời cô, cứ ngồi đực ra đấy rất lâu xong mới ngửa mặt lên nhìn trời xanh rồi mỉm cười.
- Thì ra cô ấy vẫn luôn ở cạnh mình chỉ là bị ngăn cản. Như bông hoa bỉ ngạn, nghìn năm thấy lá không thấy hoa, nghin năm thấy hoa không thấy lá.
Cô nghe như câu chuyện truyền thuyết về bông hoa bỉ ngạn vậy. Huyền huyễ quá rồi chăng.
- Tuy không liên quan nhưng có phải anh chính là chàng trai trong truyền thuyết hoa bỉ ngạn không?
Hắn không đáp lời cô chỉ khẽ đứng dậy, lùi lại sau hai bước và nói.
- Tôi có thể nhơ cô đào hài cốt cô ấy lên được không? Hoa bỉ ngạn ấy thuộc về cô.
Không dám hỏi thêm vì trông hắn bây giờ rất tệ, cô chỉ khẽ gật đầu và tiếp tục đào bới. Rất lâu cuối cùng cũng đào được. Đó chỉ còn là bộ xương trắng nhưng trong bộ váy màu trắng tinh khôi không dính bùn đất vô cùng thướt tha ấy cô cũng có thể biết, hẳn kiếp trước cô ấy là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Hắn lại gần, cúi xuống, chạm tay lên khuôn mặt cô ấy, động tác vô cùng dịu dàng trìu mến. Một giọt lệ rơi xuống bộ hài cốt và ngay lúc ấy một điều kì lạ đã diễn ra. Bông hoa trong tay cô bỗng phát sáng và nở ra. Một màu trắng tinh khôi như tấm áo kia của cô gái. Cô cầm lấy, mỉm cười.
- Tôi không biết hai người đã có khoảng thời gian ra sao nhưng giờ đây tôi có thể chắc chắn cô ấy đang mỉm cười đấy. Anh hãy cố nén đau thương.
Cô đứng dậy, xoay mình tính bước đi thì đâm xình vào một cái gì đó khá cứng, Ngước mắt lên nhìn
- Anh...
- Chúc mừng em đã hoàn thành nhiệm vụ.
Hắn mỉm cười nhìn cô, cùng lúc đó, bông hoa trong tay cô cũng biến mất. Cô vui mừng nhìn hắn rồi ôm lấy hắn, bao nhiêu muộn phiền, mệt nhọc trong lòng bấy lâu nay bỗng chốc tan biến. Hắn cũng ôm cô rồi nâng bàn tan cô bị trầy xước, máu dính be bét có chút đong lòng, nắm lấy nó rồi nhắm mắt lại. Cô nhói lên một cái rồi ngay sau đó những vết thương đã lành lại. Hắn bế cô lên quay người rời đi
- Hắn đã cợt nhả em, hắn phải trả giá.
Một nọn lửa nhỏ xuất hiện trên đầu hai ngón tay hắn. Cô vội cản, khẽ lắc đầu.
- Hắn cũng đã quá đáng thương rồi. Kệ đi.
Thấy ánh mắt khẩn cầu của cô, hắn đành nuốt cục tức mà rời đi để lại chàng trai đau khổ giữa biển hoa bỉ ngạn đỏ rực.