Nàng Dâu Của Ma Vương

Chương 38

Ngày hôm sau, cả lớp dẫn nhau đi sâu vào khu rừng, cách khu biệt thự hơn trăm mét để picnic. Không khí của khu rừng này quả là tuyệt vời, trong lành, mát mẻ, thật khiến con người ta muốn gác lại âu lo của cuộc sống phố thị phồn vịnh để về đây sống ẩn, hòa mình với thiên nhiên mà.

Cô cũng vui vẻ cùng mọi người đi chơi nhưng đến tầm nửa buổi, mọi người bắt đầu tản ra để thám hiểm, tham quan khung cảnh xung quanh nhưng vẫn ở trong vùng an toàn đã quy định, cô mới bắt tay vào kế hoạch.

- Tiểu Mễ, mình đi với cậu nhé!

A Dao lại gần, khoác vai cô hí hửng, cô gượng cười.

- Cậu đi cùng lớp đi nhé! Hôm nay mình vẫn còn hơi mệt nên sẽ ở lại đây, chuẩn bị ít đồ ăn cho lớp.

- Ồ.

Cô bé phụng phịu rời đi. Nhìn cả lớp đã đi xa cô mới thở phào nhẹ nhóm, lấy chút đồ bỏ balo và lên đường.

Hôm qua lục tìm những cuốn sách trong thư viện của biệt thự, cô đã may mắn mò được một chút thông tin nhưng chỉ là phỏng đoán không có căn cứ. Trong sách chỉ là một câu chuyện truyền thuyết huyền huyễn do một tác giả vô danh viết lên nhưng cô vẫn muốn thử, biết đâu lại có phát hiện gì mới. Cô lần mò theo một con đường mòn dẫn dọc theo ven con sông tưởng như không điểm dừng ấy. Trong sách có ghi đúng hai câu, "Cuối cùng của dòng nước trong mát- Một màu máu đỏ tươi giữa biển trời xanh ngắt!", cả khu rừng cô cũng chỉ thấy có mỗi con sông này là nguồn nước duy nhất, hẳn là "dòng nước trong mát" mà sách ấy nhắc đến. Cô đi mãi, đi mãi, chắc tầm tiếng đồng hồ, đôi chân của cô cũng dã rồi, không nhấc nổi nữa cô ngồi bịch xuống.

- Càng đi càng dốc mà lại gồ ghề, thế mà không thấy điểm dừng vậy nhỉ?

"Róc rách...tách..."

Cắt ngang lời lẩm bẩm của cô là tiếng nước chảy. Cô nhíu mày, căng tai lên nghe. Qủa là có tiếng nước chảy nhưng cả con sông thì lấy đâu ra tiếng nước chảy chứ, trừ phi cô đã tỡi gần nguôn của con sông rồi. Điều này làm cô phấn chấn hẳn lên mà khoác balo lên tiếp tục hành trình. Cô lại đi tiếp, tiếng nước chảy ngày một lớn hơn, tầm 10 phút cô dừng lại.

- WOWWWWW......chu cha mạ ơi!

Cô hét lên thích thú. Cô đang lạc vào một vùng đất thần tiên có phải không? Trời ơi! Nhìn xem, con sông này bắt nguồn từ một cái thác lớn đang đổ nước xuống trông hùng vĩ, tráng lệ vô cùng, ánh nắng chiếu vào, cá nhảy lên tung tóe trông lung linh như những viên ngọc vậy. Xung quanh là từng hàng từng hàng cây cao vυ't xanh mướt, có từng bụi hoa đủ màu vô cùng sặc sỡ, tươi tắn đẹp vô cùng, lại còn có hương thơm say ngất lòng người nữa. Chà! Thích thật!

- Ơ....Cuối cùng của dòng nước trong mát-Một màu máu đỏ tươi giữa biền trời xanh ngắt mà nhỉ? Đâu có màu đỏ nào đâu?

Cô ngơ ngác quay quay nhìn xung quanh tìm kiếm, quả thực là không hề có. Cô lắc đầu ngán ngẩm

- Qủa là lời phỏng đoán. Mà bông hoa mình tìm là màu trắng mà,sao có thể "một màu máu đó" được chứ? Đúng thật là...ngây thơ!

Cô lắc đầu, cười cười rồi bắt đầu đi tìm xung quanh xem có gì đặc biệt hay thứ cần tìm hay không.

- Uả.

Cô dừng lại trước một tảng đá lớn. Đá lớn thì thật bình thường nhưng trên ấy lại viết hai câu khiến cô phải chú ý

- "Trước mắt thanh đạm- sau mặt rực rỡ" là sao?

Cô loay hoay, ngó nhìn, lần mò xung quanh tảng đá để tìm sự thật đằng sau hai câu ấy.

- Trước-Sau. Sao phải thần thần bí bí thế nhỉ?

"Khựm"

Cô hình như dẫm phải cái gì đó thì phải?

"Ruỳnh...ầm.."

Sau cú dẫm nún chân đó, hòn đá trước mặt cô bỗng lăn sang một bên, mở ra một cái hang đen mịt. Cô rút chân lại, đứng nhìn vào cánh cửa chỉ một màn đen ấy lúc này cô mới hiểu

- Hắn là đây chỉ là một bức tường ngăn cắt hai vùng chất chăng?

Cô lục tìm, lấy ra một chiếc đèn pin, bật lên và từ từ tiến vào bên trong. Cái hang nó ẩm ướt, trơn trượt vô cùng làm tốc độ đã chậm rồi còn càng chậm hơn. Một lúc sau, ở cuối hang phát ra một luồng ánh sáng đỏ nhạt. Cô bước tới và chết đứng ngay tại đó

"Thì ra...màu máu đỏ ở đây lại là vậy!"

Trước mắt cô là một biển hoa bỉ ngạn đỏ rực, dưới nền trời xanh ngắt không một gợn mây. Một màu đỏ tươi tắn như màu máu nhưng lung linh đến huyền ảo khiến cô không thể cất lời được. Qúa đẹp, quá lộng lẫy. Màu đỏ ấy, từng bông hoa đơn độc ấy trông thật kiểu diễm, rực rỡ. Cô như bị sắc đỏ mê hoặc, đứng chôn chân tại chỗ. "Qủa là một màu máu đỏ tươi giữa biển trời xanh ngắt" Cô đờ người ra đấy một lúc mới có thể hoàn hồn được.

- Nhưng bông hoa mình cần có màu trắng mà.

Chà, câu này thách đố quá rồi! Cô bước đi, tiến vào biển hoa bỉ ngạn ấy. Từng bông hoa lung linh, như nghiêng mình dưới từng bước chân cô. Bỗng cô nhận ra, cách cô không xa, có một bông hoa nhỏ, không nó chỉ là một cái nụ chưa nở. Điều đặc biệt là xung quanh, bán kính 1m không có lấy một bông hoa nào mọc. Cô bất giác lại gần, khẽ quỳ một gối xuống, đưa tay chạm vào đầu cái nụ.

- Cô gái. Cẩn thận không chạm vào những thứ không nên chạm đấy!

Tiếng nói làm ngừng lại động tác, cô vội thu tay lại, đứng dậy, quay mình nhìn về hướng đó. Nãy giờ cô cô bị ánh sắc mê hoặc mà không để ý, trên tấm thảm đỏ này có một cây liễu cổ thụ xanh um mọc ở đó. Và giờ, trên cây ấy, một chằng trai với khuôn mặt điển trai nhưng thanh thoát nét gì đó rất mị hoặc, vừa có chút huyền bí lại vừa trong thanh như tiên vậy, nhất là mặc trên mình một bộ đồ cổ trang màu trắng, nằm vắt vẻo trên cây, phẩy phẩy cây quạt trắng được thiết kế rất tinh tế. Nhìn cô nở một nụ cười ma mị.