Sáng sớm ngày hôm sau, cô cùng A Phi trở lại căn biệt thự chính từ sớm. Đối diện với những con người trông cũng không khá hơn cô là bao, tiều tụy mệt mỏi đang trầm tư, đợi trờ mọi diễn biến.
- Hôm nay sẽ kết thúc mọi việc. Mọi người đã nghĩ sao về lời đề nghị của tôi tối qua.
Cô cất lời. Mọi người nhìn nhau rồi lại cúi xuống không dám nói gì. Cậu ba ngập ngừng
- Tôi đã biết mọi sự việc của anh tôi. Tôi thay anh ấy xin lỗi hai cô. Nhưng căn nhà này thì thực sự không thể. Dù sao cô ấy và anh ấy cũng đã đi, cũng đã trả giá cho lỗi lầm của mình rồi, chúng tôi không hề liên quan gì đến chuyện của họ cả.
- Ha.
Cô cười khểnh, khẽ lắc đầu.
- Mọi người có vẻ đã nghĩ ra được câu nói của tôi rồi. Có điều là mọi người lại quá tham lam, ngông cuồng, lạnh lùng rồi. Chuyện đã ra như vậy lại không nhận lỗi, đổ dồn cho người đã khuất, không biết lương tâm của mọi người có cắn rứt không?Thật là một gia đình nực cười. Hừm! Căn nhà này vốn thuộc về cô Thiên Băng nhưng mọi người lại đến cướp một cách trắng trợn, rồi để đám người đó hại cô ấy chết mà không ai cứu. Đấy đã là hai tội tày trời đủ để mọi người ăn cơm tù cả đời rồi. Cô ây đã mất thì còn có em cô ấy, nếu mọi người trả lại thì có lẽ cô ấy sẽ tha cho mà không tố cáo tội cướp, đoạt chiếm tài sản cá nhân, giảm nhẹ tội trạng đi. Cô ấy là một doanh lớn, hẳn là mọi người đếu biết cô ấy nói được sẽ làm được.
Cô hằn giọng, mọi người nhìn nhau.
- Không thể được, vậy chúng tôi sẽ ở đâu?
- Đến từ đâu thì hãy trở về đó đi. Tôi cũng chỉ có thể giúp mọi người đến đây thôi, còn quyết định tương lai là ở mọi người.
Họ nhìn nhau lần nữa. Cậu ba đứng dậy, tay siết lại cắn răng nói
- Không thể được. Chúng tôi sẽ không rời đi đâu hết, đây đã là căn nhà của gia tộc chúng tôi, không một ai có thể đuổi tôi đi được.
- Cố chấp thật. Hãy suy nghĩ thận trọng. Chuyện các người lừa tôi về sự thật sau cái chết của cô ấy tôi đã không tính toán mà còn tìm đường giảm nhẹ tội rồi, hãy biết quyết định cho đúng đắn!
Cô có thể cho qua chuyện họ lợi dựng cô nhưng chuyện này thì không. Cô nắm lấy tay A Phi đang ngồi im lặng bên cạnh, mặt toát lên vẻ quả quyết, chờ đợi.
- Vậy nếu người có khả năng thừa kế còn lại cũng chết thì sao? Có phải chúng tôi sẽ đươc ở đây, mãi mãi.
Vẻ mặt hắn hiện lên đầy tham vọng, nham hiểm. Cô nhíu mày.
- Các người đừng đi quá xa, quay đầu là bờ đi. Tôi đã cho các người cơ hội rồi.
- Chúng tôi chẳng cần cơ hội đấy, chúng tôi muốn được sống yên ổn. Trong căn nhà này.
Hắn vẫn cố chấp đến biến sắc. Mọi người trong nhà không nói gì chỉ thấy đám người hầu đang tiến lại gần phía cô và A phi, đôi mắt của họ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
- Mù quáng quá rồi. Đây là do các người tự chọn đấy nhé. 3...2...1
" ĐOÀNG.."
Một tiếng súng vang lên khiến tất cả đều ngạc nhiên đến sợ hãi. Cánh của nhà bị bật tung ra, cảnh sát ùa vào bao vây cả căn phòng.
- Chà, tiểu Mễ. Mình không biết cậu lại tính toán thông minh như vậy đấy. Tại sao không đi làm thám tử hay cảnh sát mà lại là diễn viên nhở?
A Dao theo sao tiến gần đến họ. Cô mỉm cười.
Cách khoảng tiếng trước, cô đến phòng A Dao đánh thức cô dậy.
- A Dao, mình có chuyện muốn nhờ cậu.
- Gì vậy, tiểu Mễ. Vẫn còn rất sớm mà.
Cô ấy ngái ngủ, dụi dụi mắt.
- Cậu phải giúp mình chuyện này nếu không, e là tớ hoặc cả các cậu khó sống đến lúc cảnh sát đến được đây.
- Chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lời của cô làm A Dao tỉnh cả ngủ.
- Thật ra tớ nghi ngờ về chủ căn biệt thự này. Bây giờ không còn thời gian giải thích, chắc khoảng hơn nửa tiếng nữa cảnh sát sẽ đến nơi. Nếu không thấy mình quay trở lại, cậu phải đưa cái này cho họ. Tuyệt đối đến lúc đó, cậu không được mở nó ra xem đâu đấy. Tuyệt đối!
Cô ra ám hiệu, đưa tay lên cổ. Cô bé bị dọa đến xanh mặt.
- Sao nghe như giống mấy bộ phim bắt cóc đòi chuộc con tin ấy nhỉ?
- Giup mình nhé!
Nói xong cô liền qua đây luôn. Quay trở lại hiện tại, lúc này, mọi thứ như sụp đổ trong tâm của mọi người trong gia đình ấy vậy. Cô đứng dậy, ánh mắt hằn lên vẻ tức giận nói.
- Gia đình nhà này đã chiếm đoạt tài sản của người khác, thông tin về mảnh đất chắc không thể làm giả được rồi. Hành hạ, gϊếŧ và bao che cho hành vi gϊếŧ người. Đáng bị xử phạt theo pháp luật. Chứng cứ chính là USB A Dao đưa cho các vị rồi.
Mọi người bàng hoàng nhìn nhau. Thật ra hôm qua, lúc cô dọn dẹp lại căn lầu năm đã phát hiện một camera mi ni trong một bức tranh. Là một doanh nhân xuất chúng, cô ấy đã đề phòng và thông minh khi đặt máy quay từ trước và quay được mọi chuyện.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng kết thúc. Đúng là con người, dục võng đã sâu, lòng tham còn không đáy, đáng phải gánh chịu hậu quả thích đáng.
Cả gia đình ấy bị bắt đi và phải chịu trựng phạt cho tai họa tự gây ra. Xong chuyện, họ tới và đưa thi thể Tiểu Thiên lên bờ. Ai cũng bàng hoàng trước thi thể vô cùng bi thương ấy nhất là A Phi, cô ấy ngất lịm đi vì sốc.
Sau đó, theo yêu cầu của A Phi, Tiểu Thiên được chôn cất ngay bên cạnh khuôn viên của căn biệt thự.
- Chị phải trở về rồi. Có gì thì liên lạc nhau nhé! Khi em quay lại thành phố chị sẽ đến thăm em.
- Dạ vâng.
A Phi cũng phải trở về. Căn Biệt thự được cô ấy sắp xếp cho một đội nhân viên đến chăm nom dù gì đây cũng là tâm huyết của A Thiên mà.
Mọi chuyện kết thúc, ai cũng sốc và kinh hãi trước sự thật nhưng điều khiến họ ngạc nhiên là sau đó, bầu trời nơi đây bỗng sáng rực lên, ánh nắng ấm ấp chan hòa đầy sức sống chiếu xuống mảnh đất như báo hiệu một sự bình yên sống lại. Cô ngước nhìn máy bay trượt thăng của A Phi rời đi trên bầu trời rực rỡ thì mỉm cười thầm nghĩ "Cô đang mỉm cười có phải không?"
____________
-Không ngờ là cuộc thám hiểm lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Thế là chúng ta phải trở lại trường sớm hơn dự định à?
Tiểu Mai chán chường.
- Phải đấy, còn chưa kịp chơi cho đã mà. Thời tiết bỗng đẹp này mà đi picnic hẳn là tuyệt lắm đấy.
Mọi người xũng đồng tình. Riêng cô lúc này cũng vô cùng lo lắng, cô cũng muốn ở đây thêm dăm ngày nữa vì nhiệm vụ cuối cùng cũng chưa hoàn thành mà, giờ mà phải về biết làm sao đây?
- Mọi người, có tin tốt đây.
Lớp trưởng từ đâu chạy đến, vẻ mặt hớn hở.
- Vừa nãy thầy hiệu trưởng có ra quyết định. Lớp chúng ta vì hai lần gặp nạn, lại nhờ có công phá án của tiểu Mễ lên sẽ được nghỉ dưỡng ở đây thêm bốn hôm lận đấy.
- Ô Yeshhhh..... Tiểu Mễ là đỉnh nhất.
Họ reo hò rồi ôm lấy cô mà hú hét vui mừng vô cùng. Cô thở phảo nhẹ nhõm, thời gian này là quá đủ để cô thực hiện nhiệm vụ cuối rồi. "Giờ thì đi tìm bông hoa Bỉ Ngạn trắng ở đâu đây?"
...