Nàng Dâu Của Ma Vương

Chương 36

Trong một căn phòng lớn, đèn thắp sáng trong vô cùng sang trọng nhưng bầu không khí lại u ám, trầm lặng đến rợn người, thi thoảng lại vang lên tiếng nấc nghẹn ngào. Bà phu nhân ôm con gái cùng khóc sướt mươt cả tiếng đồng hồ. Cô con dâu cùng thím nhà ngồi đần ra như người mất hồn không nói được gì. Cậu ba, người đàn ông duy nhất trong gia đình thở dài, thi thoảng đưa mắt liếc nhìn trộm cô đang ngồi dựa lưng vào ghế nhắm nghiền mắt lại vì mệt, người phụ nữ mặc đầm ngủ màu trắng khoác chiếc khăn ấm khom lưng chống tay lên đùi thật sự rất bất lực, người hầu cùng ông quản gia trong nhà cũng im lặng rơi vào trầm tư. Sự việc này đã đi quá xa và quá rắc rối. Người bị hại cũng đã chết mà tội nhân của sự việc cũng đã chết, giờ thì biết xử sao cho hợp lí nữa. Cô ngồi thẳng lưng lại, day day thái dương.

- Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy. Mọi người có thể cho tôi mượn một phòng không?

Cậu ba khẽ gật đầu.

- Tiểu thư, xin mời.

Ông quản gia đưa hai người họ vào một căn phòng. Cô đóng cửa lại rồi ngồi xuống đối diện với người phụ nữ.

- Tôi rất lấy làm tiếc cho chị cô. Nhưng cô ấy cũng đã trả được thù rồi giờ bên pháp luật cô tính sao?

- Tất nhiên là tống những con người ngoài kia vào ngục, ngồi trong đó cho tới ,mục xương rồi. Tôi không thể chấp nhận được chuyện trị tôi bị tra tấn một cách dã man và chết không toàn thây như vậy. Đám người không có lương tâm mà lòng dạ là thú tính ấy đáng phải trả giá nặng hơn.

Cô gái siết chặt tay lại, vẻ mặt vô cùng tức giận. Cô khẽ thở dài.

- Tôi cũng có thể hiểu được đôi phần cảm giác của cô lúc này nhưng cô thử nghĩ xem, chúng ta làm gì có chứng cứ làm sao có thể buộc tội họ được. Mà nếu có chứng cứ thì cũng chỉ chứng minh những người bị gϊếŧ là tội nhân của vụ việc thôi, không liên can đến những người ngồi ngoài kia.

- Tôi không cần biết, họ nhất định phải trả giá thật đắt.

Cô ấy siết chặt tay hơn, cắn môi run run rơi nước mắt. Nhìn cô ấy như vậy khiến cô cũng cảm thấy đau lòng thay. Lại gần, ôm lấy cô ấy vỗ về an ủi

- Tôi rất ngưỡng mộ cô đấy có biết không? Cô có một người chị vĩ đại và cô rất mạnh mẽ. Tôi biết chuyện chị cô là một mất mát vô cùng lớn nhưng nghe này. Chị cô đã gây ra nghiệp quá lớn, rất khó có thể siêu thoát được, cô phải thay chị ấy làm việc thiện để giảm đi phần nào nghiệp chướng ấy. Tôi đã hứa với cô ấy sẽ thay cô ấy đòi lại công bằng thì tôi sẽ làm, vì vậy hãy để mọi việc còn lại cho tôi. Tôi nhất định sẽ làm toàn vẹn.

Cô ấy nghẹn ngào, khóc nấc lên ôm trầm lấy cô.

- Hức...chị ấy đi rồi....chị ấy thực sự đi rồi...người thân duy nhất của tôi cũng đi rồi vậy tôi còn cần mấy thứ vật chất đó làm gì nữa. Tôi đau lắm cô biết không? Chị ấy còn quá trẻ và rất tài giỏi, lại vô cùng mạnh mẽ. Chị ấy đã làm quá nhiều điều vì tôi, tôi đã muốn và ước rất nhiều, ngay cả việc tôi muốn trở thành một CEO của một tập đoàn lớn, chị ấy thay tôi thành lập và trao nó lại cho tôi, từ bỏ khỏi giới kinh doanh để không khiến tôi gặp rắc rối trong con đường lãnh đạo sau này. Vậy mà khi xảy ra chuyện, chị ấy lại một mình chịu đựng rồi ra đi một cách đau đớn tôi không hề biết...Hức...

Cô rưng rưng dòng lệ. Cứ như vậy một hồi lâu khóc nức nở trong lòng cô, cô gái mới bình tĩnh lại.

- Được. Tôi đồng ý với cô.

Cô mỉm cười đứng dậy toan rời đi thì bị cô ấy kéo lại.

- Tôi...tôi rất cảm ơn cô. Cô cũng rất dũng cảm đấy, chắc ngoài chị thì cô là người tôi rất ngưỡng mộ. Nếu cô không gọi cho tôi thì chắc có lẽ tôi không còn có thể gặp chị ấy lần cuối nữa rồi.

Nhớ lại lúc sau khi y rời đi, cô đã trở lại, nhờ lớp trưởng lấy liên lạc của cô ấy đến đây chứ không biết giờ còn thảm và khủng khϊếp tới mức nào nữa. Đúng là chỉ có người thân nhất, gần gũi với ta nhất mới có thể kéo người ta từ vũng lầy ra thôi.

- Ừm...tôi là Trịnh Thiên Phi, chị ấy là Trịnh Thiên Băng, cái tên rất hay phải không? Tôi giờ không còn người thân nào nữa...ừm...tôi lại rất thích cô, cô cũng là người giúp tôi gặp chị lại còn giúp giải quyết một vấn đề vốn không liên quan đến bản thân....lại còn bị thương nữa, tôi cảm kích vô cùng. Tôi...tôi...cô có thể...làm làm người thân của tôi được không? Toi biết yêu cầu này rất vô lí nếu không muốn cũn không sao cả.

Cô gái ngập ngừng, ấp úng. Cô ngây ra. Nhìn vẻ mặt đáng thương của cô ấy, cô mủi lòng, mỉm cười ấm áp.

- Được. Thật ra tôi kém cô lận bốn năm tuổi, cũng không có chị em gì cả. Cô làm hai của tôi nhé?

- Được...được chứ. Vậy là tôi có em gái rồi.

Cô ấy ôm trầm lấy cô vừa buồn lại cũng mừng.

___________

Trở lại với căn phòng, nơi những người kia đang ngồi.

- Trước mắt, ngày mai cảnh sát sẽ đến xử lí thi thể của cô gái. Ngày mai tôi sẽ cho mọi người biết cách giải quyết của tôi. Nhưng tôi nhắc nhở mọi người, cái gì không phải của mình thì đừng động vào, lỡ động vào thì mang trả lại vị trí. Không ai có thể biết hậu quả sẽ như thế nào đâu.

Cô hằn giọng rồi cùng cô ấy ra khỏi khu rừng để mọi người ở đấy chết lặng đi.

- Đêm nay chị ở lại phòng em nhé!

- Ừm. Tất nhiên rồi, giờ về thực sự chị cũng không biết mình sẽ ra sao nữa.

Cô đưa bộ đồ còn mới cho A Phi rồi tính đi đâu đó.

- Đêm rồi em còn đi đâu đó?

- Em đi lấy chút đồ cần phải lấy ngay. Chị hãy nghỉ ngơi đi, em sẽ về ngay thôi.

A Phi lo lắng.

- Em đang bị thương đấy, lại thức quá muộn thế này, tiều tụy lắm rồi. Mau nghỉ sớm không mai lại phải vô viện vì kiệt sức đấy.

Cô bống chốc có chút xúc cảm kì lạ. Từ nhỏ đến giờ, có lẽ đây là lần đàu tiên có người chị cất lời nhắc nhở, lo lắng cho cô như vậy có chút không quen nhưng vô cùng ấm áp, hạnh phúc.

- Da.

Cô nở nụ cười thật tươi rồi mau chóng rời đi. Cô dọi đèn, leo lên lầu năm. Trên đây là một không gian vô cùng lớn, là một tầng nhưng cũng là một phòng. Cô lọ mọ tìm kiếm khắp nơi. Nhớ đến lời y nhắc không được dùng ánh sáng để tìm, cô lại tắt đèn đi. Từ trên trần nhà, nơi treo một cái đèn trần bỗng tỏa ra một luồng ánh sáng lấp lánh huyền diệu. Cô chậm lại gần vui mừng phấn khích

- A, đây rồi.

Nó lấp lánh vô cùng đẹp nhưng lại để trong bình thủy tinh trong suốt mà còn cao nữa, cô không biết sẽ lấy kiểu gì. Loay hoay một lúc cô mới thấy có cái ghế gỗ góc gian phòng. Lấy và trèo lên lấy, khá suôn sẻ nhưng lại một sự lo lắng khác ùa đến.

- Hình như không ai có thể nhìn thấy nó, và giờ thì mình cất nó kiểu gì?

Cô cầm dương lên, tò mò xoay xoay lắc lắc vài cái ngắm nghía. Bỗng nó phát sáng, một luồng sáng chói lóa khiến cô vội bịt mắt đến khi khẽ ở mà không còn nữa cô mới nhận ra chiếc bình đã biến mất, trong tay chỉ có dòng chữ "Đã hoàn thành". Cô mỉm cười

- Vậy là xong một nhiệm vụ, chỉ còn phải tìm bông hoa nữa thôi.

Cô trèo xuống.

- Hửm...

Cô nheo mắt lại nhìn, hình như lúc nãy dọi đèn plat cô có thấy cái gì đó phát sáng vô cùng nhỏ thì phải. Cô lần mò, tìm được công tắc và bật lên, căn phòng hiện lên vô cùng tráng lệ, nguy nga bởi những bức tranh được vẽ vô cùng tinh tế, hộp màu, khung gỗ được bày đầy phòng, dường như khi còn sống, Thiên Băng rất thích vẽ vậy nhưng chỉ là sao trông chúng lại như bị ai đó xô đẩy có chút lộn xộn.

- À, cô ấy bị họ đày ở trên đây mà.

Nhớ mà đau thay, nơi này đã chứa bao điều kinh khủng nhưng lại là cả một bầu trời tâm hồn đẹp đẽ của một cô gái độ xuân xanh.

Cô đi lại, ngắm nhìn, vừa chỉnh lại vừa đắm mình vào từng tác phẩm. Chà, tuyệt thật.

- Ơ...Đây là...

_____

"Cạch"

Cô khẽ đẩy cửa đi vào, sợ đánh thức A Phi dậy. Nhưng trong bóng tối, một thân hình nhỏ bé, u sầu đang ngồi khom mình nhìn ra ngoài trời đang đổ mưa như đang khóc thay cô ấy vậy. Khẽ lau đi nước mắt, A Phi sụt sịt. Chuyện xảy ra vậy, dẫu mạnh mẽ thế nào cũng khó mà kìm nổi. Cô đau lòng, lại gần ngồi xuống, xòng tay qua ôm lấy A Phi.

- Ô, Tiểu Mễ, em về rồi à. Chị đợi em mãi, đi ngủ thôi.

A Phi giật mình, luống cuống lau vội nước mắt. Cô ôm chặt hơn khiến cô ấy khựng lại.

- Chị...có thể chúng ta vừa mới gặp nhau nhưng từ nay em sẽ là em gái chị, là người thân của chị, chị không còn một mình nữa. Hôm nay, nếu đau chị hãy cứ khóc đi, khóc cho hết đi nhưng ngày mai phải mỉm cười. Chị ấy ở thế giới bên kia cũng muốn chị mãi vui vẻ và mỉm cười mà phải không?

- Cảm ơn em. Chị ấy lại tặng cho chị một cô em gái vô cùng tốt bụng nữa rồi,

Hai người nằm xuống nhưng không ngủ mà cùng nhau thức cả đêm. Đã có quá nhiều chuyện xảy ra mà không một ai có thể tiếp nhận kịp được rồi.