Nàng Dâu Của Ma Vương

Chương 35

Y bị thương lặng, viên ngọc va vào bụng y làm bốc khói xì xèo một màng nghe mà rợn người. Đau đớn, quằn quại trên sàn, cô nhìn y, người run run, tay siết lại, khóc nấc lên.

- Tôi đã bảo cô rồi. Làm ơn, đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa, cô sẽ phải trả giá đấy mà cô không chịu nghe. Cô đã và lại làm gì nữa thế này.

Y giờ không còn lí trí nữa, y không nghe, không biết cô đang nói gì. Xung quanh chỉ ù ù một tiếng cùng với nỗi hận. Y bật dậy, người lờ lờ, lao về phía cửa, nơi người đàn bà đang nằm vật dưới đấy. Cô nhận ra việc làm của y liền lao tới đỡ một đòn từ tay y đang muốn dùng nội lực, gϊếŧ chết bà.

- AAAAAA....

Cô hét lên đau đớn, y cũng bị bật bắn ra đằng sau. Cô ngồi sụp xuống, hơi thở gấp gáp.

- Làm ơn đừng phạm sai lầm nữa. Không người đau nhất lại chính là cô đấy.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác, trước tấm gương có diễn biến nơi cô, hai người một đàn ông và một bà cụ lớn tuổi đứng đó nhìn. Hắn đau lòng xoay gót toan tới chỗ cô nhưng bị bà cụ cản lại.

- Nếu cháu đi bây giờ thì sau này con bé sẽ gặp nguy hiểm hơn nữa đấy.

Hắn nhìn vào chỗ bánh bao đang nằm bất tỉnh trong một chiếc lu nhỏ mà cắn môi, hậm hực rời đi.

- Haizzz...con bé sẽ qua được mà.

...

Quay lại nơi cô, cô mệt và đau lắm, tương chừng như cú đánh lúc lấy lẽ làm văng trái tim nhỏ bé của cô ra ngoài vậy.

- Á.....

Y giận dữ, gầm lên tron màn đêm lạnh lẽo cùng tiếng mưa ngày một lớn hơn.

" Phạch...phạch..."

Trên bầu trời đen mịt, một chiếc trượt thăng tư nhân, một người phụ nữ trong chiếc đầm ngủ màu trắng đang leo thang dây xuống mặc gió mưa tạt vào người đau từng cơn. Cô nghe được tiếng đó thì mỉm cười

- 5...4....3...2...1

- Hai.

Người phụ nữ đó chạy xô tới trước cửa phòng trong bộ dạng ướt nhẹp, hơi thở dồn dập.

- Cuối cùng cô cũng đến, chuyện còn lại mong cô giúp cho.

Cô thở dài, lê dần tới ngồi dựa vào tường. Cô ấy bước chầm chậm vào, hai nắm tay siết chặt lại vào. Y nhìn thấy cô ấy cũng đờ ra.

- Hai...thật sự là hai sao...

Cô nghẹn ngào cất lời, hai hàng nước mắt bắt đầu rơi lã chã, hòa vào với nước mưa lăn xuống mặn chát. Cô tới gần y, đưa tay lên, run run vén từng lọn tóc. Khuôn mặt trắng bệch của y dần hiện ra, phờ phệch, hốc hác vô cùng

- ÒA...

Cô khóc lớn lên, rồi ôm chầm lấy y. Y đứng đờ ra, trong chốc lát chưa kịp tiếp nhận sự việc.

- ÒA....Hai...sao chị lại ra nông nỗi này. Rời đi đã không cho em hay lại còn bỏ em ở trần gian đắng cay này một mình. Hay hai đưa em đi cùng đi,em không cần quà của chị nữa, em cần chị cơ. Hai ơi....

Cô khóc đến khàn cả tiếc. Y run run đưa tay lên đặt lên lưng cô, rưng rưng hai dòng lệ.

- Tiểu Nha à! Tiểu Nha à....hà......

- Hai...em nhớ chị...chị đưa em đi với, đừng bỏ em lại một mình mà....

Y như được trái tim ấm áp của cô em mà kéo trở lại với con người rồi. Hai chị em cứ vậy mà ôm nhau thật lớn mãi lâu.

- Chị...em đã nghe tiểu thư kia kể hết rồi. Sao chị lại không gọi cho em, chị không nói cho em mà một mình chịu đựng như vậy để giờ...hức...

- Tiểu Nha...chị xin lỗi....chị rất xin lỗi em.

Y đưa tay lau đi nước mắt lăn trên gò má trắng hồng của cô.

- Chị xin lỗi. Nhưng đã quá muộn rồi, chị không thể ở bên em được nữa rồi. Sống trên đời, điều chị ước muốn nhất là được nhìn thấy em cười, thấy em hạnh phúc. Một đời của chị đã quá đắng cay rồi...chị không muốn em sẽ như chị hay vì chị mà gặp nguy hiểm nữa.

Y ngập ngừng nhìn người đàn ông nằm trong vũng máu đỏ nghiến răng nói

- Cuộc đời chỉ có một, chị không còn thời gian nữa chỉ vì những thứ không đáng được có trên đời. Em phải thay chị sống một cuộc sống thật tốt, thật hạnh phúc. Phải thật mạnh mẽ, không được khóc. Em không thể để những người độc ác kia nhìn thấy giọt nước mắt của em mà ức hϊếp em biết không?

- Hai...

Cô nắm lấy tay y khóc nức nở. Cô lúc này mới cất lời nói.

- Cô cũng nên bắt đầu một cuộc sống mới thật tốt đấy, hãy buông bỏ mọi thứ nghiệt ngã nơi trần gian này đi. Những kẻ đãng bị trừng phạt đã và sẽ bị trừng phạp thật thích đáng, tôi và em gái cô sẽ tìm lại công lí cô.

Y nhìn cô, đôi mắt dịu dàng nhìn cô

- Tại sao cô lại luôn muốn giúp tôi vậy, người cô nên giúp là bọn họ mà?

- Tôi không giúp ai cả. Tôi chỉ là luôn đứng về chính nghĩa thôi. Người thực sự khó khăn hay oan ức tôi sẽ giúp nhưng đã sai trái thì chắc chắn tôi sẽ để hắn phải chịu trách nhiệm với hậu quả của nó.

Cô khẳng định. Y mỉm nụ cười

- Cảm ơn.

Cô cũng nở nụ cười.

- Hình như cô đang kiếm thứ gì đó trong vùng đất này. Có cần tôi giúp không?

- Không đâu. Cô được đổi một cuộc sống, buông bỏ mọi thứ là đã giúp tôi rồi.

Cô lắc đầu.

- Thôi nào, hãy để tôi giúp coi như là tôi trả ơn cô. Trong kinh doanh không thể có nợ nần, nỗ vốn được mà có phải không?

Cô cứng họng luôn, đúng là chuyện đàm phán không phải là chuyên ngành của cô.

- Cảm ơn, thực ra tôi đang tìm một bông hoa bỉ ngạn trắng vào một lo nước được đựng trong một bình thủy tinh trong suốt khó nhìn thấy được ấy.

Y gật gật đầu.

- Hoa bỉ ngạn thì tôi thực sự không biết nhưng thứ nước được đựng trong bình trong suốt thì tôi biết. Bọn họ giấu thi thể người trên lầu năm bởi vì trên đấy luôn tỏa ra một luồng khí đặc biệt có thể giữ được cơ thể người trong trạng thái nguyên vẹn sau khi chết ít nhất là vài chục năm. Người bình thường có thể không nhìn thấy nhưng tôi nghĩ cô sẽ được. Ban ngày khi ánh nắng lêи đỉиɦ đầu, nó lẽ hấp thụ ánh sáng mà không thấy được đâu, phải khi màn đêm buông xuống, nó phát ra ánh sáng, cô lên đó tìm nhé!

- Cảm ơn.

Cô vui mừng. Y gật đầu, cúi xuống vuốt ve cô em gái đang dùi mình trong lòng y khóc như một đứa trẻ vì chưa thể chấp nhận sự thậttrìu mến.

- Em phải sống thật tốt, chị trên cao sẽ luôn dõi theo em, em mà buồn là chị cũng buồn đấy. Hãy hứa với chị nhé!

- Vâng. Hức

- Cô đã có quá nhiều nghiệp chướng, khó có thể luân hồi được. Tôi sẽ xin người đó giảm nhẹ tội cho cô!

Y đơ ra trong giây phút nhưng cũng mỉm cười.

- Cảm ơn.

Rồi vuốt ve trìu mến cô ấy và dần biến mất vào không trung.

- Tạm biệt,

- Hai....

Cô bé hét lên, khóc nức nở, cô lại gần ôm lấy cô. Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc, giờ thì chỉ còn phải xử lí những chuyện pháp luật này thôi. Cô đưa mắt nhìn thi thể rồi nhắm lại quay đi. Thật may mắn, sau cuộc nói chuyện không có kết quả ở dưới sân, cô đã có linh cảm không hay. Khi về phòng cô mới chợt nhớ ra. Mọi thứ đều đã ra đi trong lòng tay y chỉ còn một thứ đó chính là gia chủ, người cầm đầu của mọi rắc rối, chắc chẵn sẽ không thoát được khỏi nỗi hận của y mà chạy vội tới đây, kết quả vẫn là không kịp. Hiazz...nhưng may là không có người thứ hai bị thương. Nhìn người phụ nữ vẫn nằm trên sàn mà cô ngán ngẩm.