Nàng Dâu Của Ma Vương

Chương 34

- Nhưng cô không thể tiếp tục gϊếŧ người như vậy được. Nó không có lợi mà còn khiến cô không thể siêu thoát được hoặc hồn bay phách lạc. Chẳng phải cô có người thân sao? Còn em gái cô thì sao, nó có biết cô ở đây không? Nếu nó biết cô xảy ra chuyện như vậy liệu sẽ ra sao và nhất là biết cô giờ thành hồn ma ác độc lại không thể bước xang một cuộc đời mới thì liệu nó có ổn không? Cô hãy nghĩ rộng ra đi chứ, không vì mình thì cũng hãy nghĩ đến những người xung quanh, người yêu cô, coi cô là một nửa của họ chứ.

Cô cố gắng nuốt cái nghẹn ứ ở họng xuống để giữ bình tĩnh, nói cho y nghe suy nghĩ của mình, muốn y quay đầu làm bờ để không phải hối hận.

Y đứng đó, quay lưng lại phía cô không nói gì. Người ta nói, dù là bất cứ đâu, bất cứ ai trong bất kì hoàn cảnh nào họ luôn có một thứ tình cảm, lí trí chỉ là nó bị lấn lấp đi và cần một ai đó giúp họ tìm lại.

- Đúng, ta còn có người thân. Phải....

Nghe y nói, cô khẽ gật đầu, dường như y đã ngộ ra rồi.

- Nhưng ta đã cho nó cả một món quà lớn chính là cái sự nghiệp này, ta đã hoàn thành trách nhiệm của một người chị. Ta cũng không thể ở bên nó cả đời, chỉ là sớm hay muộn thôi. Gio đã xảy ra chuyện, mà nó cũng không hay, vậy thì cứ để tiếp diễn như vậy đi. Thời gian sẽ khiến nó quên ta.

- Cô đừng bảo thủ cứng đầu như vậy nữa, sự nghiệp sao có thể thay thế tình cảm cơ chứ...Liệu trong lòng cô ấy có thực sự thích món quà hay là cần trái tim cô...

Cô cố gắng khuyên ngăn, y quay lại liếc nhìn cô khẽ nhếch mép cười lạnh.

- Muộn rồi!

Rồi vụt biến mất, cô ngồi sụp xuống thở dốc. Căng thật sự nhưng sao cô ấy lại cứng đầu như vậy, cô ấy đã đi quá xa rồi, giờ cô phải làm sao. Mối thù này đã gần như nuốt chửng lí chí tính người của y rồi.

__________

Ông Minh- gia chủ đứng trước cửa sổ nhìn làn mưa tạt vào ô cửa kính, đọng lại lăn dài mà lòng nặng trĩu.

- Ông đi nghỉ sớm đi, thức khuya kẻo hại sức khỏe. Tôi qua ngủ với A Ly, con bé vẫn chưa thể trấn tĩnh lại tinh thần, sợ nghĩ quẩn mà làm chuyện hồ đồ. Tội thật. Haizzzz...

Bà phu nhân vừa bỏ quần áo vô tủ vừa nói. Ông khẽ gật đầu.

- Ừm. Bà cứ đi đi, chăm con bé cho tốt một chút. Rồi mọi thứ sẽ ổn thôi. Đêm này mưa to chắc còn kéo dài, bà xem bảo quản gia chốt cửa lẻo cẩn thận không động vật hoang dã vô đấy.

Bà đẩy của rời đi. Ông cũng xoay gót tắt đèn lên giường ngủ. Những ngày qua quả thật rất mệt rồi.

"Rách...Tách...tách...vù....

Cạch...kẽo kẹt...cạch....vùuuuu.....

Cạch..."

Một loạt âm thanh kì lạ vang vọng trong căn phòng tối chỉ le lói ánh đèn yếu ớt từ cây đèn ngủ.

Tạch...

Cây đèn ngủ cũng vụt tắt ngủm. Một bóng đen đẩy cửa số làm gió lùa vào căn phòng lật tung, tấm rèm bay loạn xạ, cuốn theo sấp giấy trên bàn bay tứa tung. Mưa ngoài vẫn như trút xuống, hắt vào căn phòng lạnh ngắt. Một khí lạnh, âm u đang đi xung quanh chiếc giường có một người đàn ông đang ngủ. Đưa đôi tay lạnh ngắt khẽ vuốt lên đôi tay to lớn.

-Hựm

Bàn tay lạnh ngắt ấy ấn mạnh một phát trên ngực người đàn ông, cay nghiến ấn nghiền xuống. Người đàn ông đau nhói nhưng không mở mắt ra được, cơ thể bất động như đang ngủ, hoàn toàn không có sức phản kháng. Cứ như vậy một lúc lâu, nhịp đập của trái tim dần đứt quãng, yếu ớt vô cùng y mới buông ra.

- Hù.

Người đàn ông được trả lại trạng thái bình thường bật mình ngồi dậy, trên chán lâm râm từng giọt mồ hôi hột,người ngợm ướt sũng như chuột lột. Ông đưa tay lên ngực vuốt vội, thở dốc. Ông cứ ngỡ cái cảm giác lúc nãy là mơ nhưng sao lại chân thật đến thế, đến giờ trái tim ông vẫn còn đang đấp rất yếu, cơ thể vì thế mà như bị rút hết sức lực, không thể làm gì được, ngay cả cất tiếng gọi cũng không thể. Ông ta run run với li nước bên cạnh giường uống một hơi, ngồi im một lúc để ổn định lại.

- Mưa lớn thật, bật cả của ra rồi.

Ông ta ngồi một lúc thấy đỡ quay lại nhìn cánh cửa đang từng đợt mưa hắt qua ào ạt quyết định đứng dậy, lại đóng lại cửa. Buông chân xuống giường, xỏ chiếc dép vào ông mới khựng lại. Một thứ gì đó lạnh ngắt, ướt áp đang quấn lấy chân ông, trườn lên trườn xuống khiến da ốc nổi lên từng cục. Ông sợ hãi, run lên lẩy bẩy cúi xuống nhìn.

- Xin chào, lâu rồi không gặp.

Đập ngay vào mắt là khuôn mặt nhếch nhác, trắng bệch với cái sống mũi cao, đôi môi trắng bệch, đôi mắt không lòng đỏ ngào, trên đó chỉ còn da bọc xương đang cười khúc khích man rợn. Ông không còn sức đề khét lên nứa mà chết đứng ở đó, mắt trợn tròn nhìn người đàn bà đang uốn ẹo như không xương dần chui ra từ gầm giường.

- Chà, mới đó mà đã quên ta rồi sao hửm đồ không bằng súc vật?

Y thì thào, mang theo hơi lạnh phả vào tai ông làm dựng cả tóc gáy.

- Cô...cô muốn...muốn làm...làm gì...?

Ông ta dừng hết sức cất lời hỏi.

- Làm những gì mà các người đã làm với tao.

Nghe đến đây, ông ta sợ đến xanh cả mặt.

- Tôi tôi xin lỗi. Xin lỗi mà...làm ơn hãy tha cho tôi đi...Dù dù gì cô cũng đã lấy đi bao người thân của tôi rồi mà...làm ơn

- Này, ông có biết là không thể nói chuyện với kẻ thù càng không thể thương lượng với kẻ thù ma không? Mà bữa giờ ông còn bốc phét rất giỏi mà, sao không bốc phét tiếp để tìm một lí dó thoát tội nhở?

Y chườn người đến bên cạnh ông ta, uốn ẹo, quấn chặt, đưa tay lên vuốt ve ông ta "thân mật"

- Vậy...cô muốn gì...nếu muốn lấy mạng tôi thì lấy luôn đi, nhưng mong cô sau này đừng hại con cháu người thân của tôi nữa, họ vô tội. Lạm ơn!

- Ồ, dũng khí vậy. Thế sao khi làm bậy với tao sao mày không dám nhận đứa con ấy đồ chó chết. Đến dùng đồ bảo hộ mày cũng không dùng, gây họa xong thì đổ lỗi cho người thân mà giờ thì lại xin mạng cho chúng. Đồ hai mặt, súc sinh.

Y vẫn lượn lờ, đưa chiếc lưỡi dài nhẹ nhàng liếʍ lên khuôn mặt sợ sệt của ông ta thích thú

- Yên tâm, tao sẽ để mày chết một cách "yên bình" nhất.

Nghiên lợi, y cắn phập vào gáy ông ta hút một hơi, xong đưa tay lên quệt máu trên miệng.

- Máu ngon đấy, tao sẽ nhấm nháp mày thật từ từ, thật bình yên và thoải mái nhất. Yên tâm đi.

Ông ta mệt mỏi nằm ật xuống giường, run run chậm chậm vươn tới lấy cái ổ khóa cửa toan kết thuc cuộc sống thật nhanh để không phải chịu cảnh đau đớn này nữa. Y đã nhìn thấy. Y vươn tới, giật phắc lấy ổ khóa ném vào một xó, cười lớn

- Ha...muốn chết nhanh vậy sao? Nhưng tao sẽ không để mày chết dễ dàng vậy đâu, mày sẽ được cảm nhận cái cảm giác gào hét mà không ai cứu, cứ đau đớn từ từ từ mà nhắm mắt lại như lúc tao bị chúng mày hành hạ ấy.

Y dứt lời, vương tay tới, dùng một tay đâm thọc thẳng vào bụng ông ta rồi nhẹ nhàng xoáy một đường, bóp lấy nội tạng bên trong. Ông ta đau quá hét lên

- AAAAA.....

" Phật... cạch..."

Tiếng hét vang lên cùng với những tia máu phun chảy và tiếng cánh cửa bật mở.

AAAAAAAA....

Một tiếng hét nữa vang lên giữa rừng nùi trong tiếng mưa xối xả vừa nghiệt ngã, vừa rùng mình.

Phịch...Bà phu nhân nằm vật xuống, ngất lịm đi. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, đôi mắt đã mờ dần đi nhìn người đàn bà nằm dưới sàn mà hai hàng lệ lăn dài. " Xin lỗi!"

Cô trợn tròn mắt nhìn y, trong tay đang cầm một đống nội tạng thèo phèo đang rí rách máu rơi xuống sàn, tay kia cầm trái tim đã bị mất một miếng. Miệng ả ta đang nhai ngấu nghiến rính đầy máu mà như muốn chết tim ngay vậy. Y nhìn cô cười, cười điên dại rồi lại cắn, nhai ngấu nghiến. Hai hàng nước mắt lăn dài lao tới, dương hai tay ra phía trước trong đó cô đang nắm viên hỏa lộ đẩy y thật mạnh. Y mất đà mà bị bắn ra đằng sau, làm trái tim và nội tạng ông ta rơi phịch xuống đất.