Nàng Dâu Của Ma Vương

Chương 33

Cô đêm ấy lại là một đêm dài dằng dẵng. Khuôn mặt tiều tụy đi trông thấy, tay cô nắm lấy viên hỏa lộ, nhìn chằm chằm lẩm bẩm

- Anh ấy đang ở đâu được nhỉ? Có đang nhìn mình không? Chắc không đâu, anh ấy luôn bận rộn mà. Hừm...Cái xác chiều nay liệu có phải là của cô gái đó không nhỉ? Nếu theo lời của gia chủ thì cô ấy đã chết từ rất lâu, dù thời tiết ở đây có khắc nhiệt đến mấy thì cũng không thể còn nguyên vẹn như vậy nhưng nếu đúng như nửa năm đổ lại thì có khả năng. Haizzz...đau đầu quá đi. Thời gian cũng chỉ còn có dăm hai ba ngày nữa, mình chưa giải quyết được vấn đề này huống hồ là lấy được hai thứ kia. Phải làm sao đây, kể có bánh bao ở đây thì tốt.

Cô trĩu xuống, trầm tư suy nghĩ.

- Cô ấy nói là đi hỏi lại gia chủ. Thật sự là còn chuyện gì xảy ra sao?

Cùng lúc đó, ở một nơi khác

- Ông chủ, chiều nay lũ trẻ quay về khá sớm, trông chúng có vẻ rất mệt mỏi và đôi nét lo sợ. Liệu có xảy ra chuyện gì trong quá trình quay phim không?

Lão quản gia lo lắng hỏi.

- Chắc không đâu, có lẽ do quay phim không được suôn sẻ thôi. Mong con bé kia mau chóng tiêu diệt mụ ta càng sớm càng tốt.

- Tại ông hết, ai mượn mấy người đàn ông các ông gây chuyện cơ chứ, giờ thành ra như vậy rồi lại kéo một cô gái nhỏ bé vào. Nó mà xảy ra chuyện gì thì tôi thật không biết sống sao nữa?

Bà phu nhân càu nhàu trách móc. Ông ta không nói gì, khẽ thở dài.

__________

Đêm khuya về mang theo nhiệt độ giảm xuống giá rét vô cùng. Cô không thể ngủ được, đi đi lại lại cuối cùng quyết định đi ra ngoài đi dạo thử xem có tìm ra manh mối nào không. Dẫu trong lòng vẫn sợ, ám ảnh về hình bóng người phụ nữ ấy nhưng cô không thể ngồi không như vậy được, cứ đợi thế đến bao giờ mới hoàn thành nhiệm vụ mà không khéo thời gian càng dài lại gây ra án mạng nào khác nữa chăng. Nắm lấy vòng cổ, cô cầm theo cái đèn pin, men xuống dưới lầu.

Cái rét lùa đến khiến cô khẽ run lên. Màn đêm tĩnh mịch ấy quả làm con người ta lạnh buốt sống lưng, dựng cả tóc gáy. Cô bước đi chậm rãi, soi bóng đèn khắp nơi. Mọi thứ vẫn vậy, tiêu điều, hiu quạnh có khi lại u uất hơn cả lúc cô mới đến lần đầu, không một cây cối ngọn cỏ, không một sinh vật ngoại trừ con mèo của ông quản gia đêm qua nhày vào phòng cô, cứu cô một mạng.

- HÚ...Cưng tìm ai thế, tìm ta à?

Cây đèn trên tay cô bỗng vụt tắt làm cô hoảng loạn sợ hãi bật lại liên tục. Tiếp sau là tiếng cười khúc khích đùa cợt cùng tiếng gọi của người đàn bà không ai khác ngoài y. Cô xoay người, đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm y. Trong bóng tối, cô nheo mắt ngước nhìn lên trên tiền sảnh của căn biệt thự mà các bạn nam nghỉ ngơi có hai quả bóng ngọc trăng trí, y đang ngồi vắt vẻo trên đó.

- Cô...cô đang làm gì ở đây?

Cô ấp úng lùi lại về phía sau theo phản xạ, run sợ nhìn

- Chà...nếu ngươi mà còn sợ hãi như vậy thì ta sẽ mất vui đấy? Người mà đám súc sinh đó đợi cả nửa tháng nay lại là một cô gái yếu đuối như vậy sao? Nhàm chán.

- Cô...cô tính làm gì? Sao cô không từ bỏ để bắt đầu một cuộc sống mới chứ, cứ ở đây làm hại người khác.

Cô cất tiếng trách móc.

Y vặn cái tay kêu rắc rắc đến rợn người, xoay vặn cái đầu 360 độ làm cô chố mắt bịt miệng lại vì sợ.

- Đi kiếm con mồi. Tao đã nói rồi mà, dù cón hồn bay phách lạc cũng phải kéo các người xuống cùng mà.

- Cô không thể làm thế, điều đó là hoàn toàn sai trái. Cô sẽ được gì khi làm những việc này.

- Thích, vui, thỏa mãn. Để tao cho mày xem một thứ thú vị nhé

Ả cười thích thú. Ngay lúc đó, cô bỗng thấy đầu choáng rồi đau nhức vô cùng. Ngồi sụp xuống đất, một loạt hình ảnh ùa về. Đó là cảnh một người đàn ông cao lớn, anh ta đang đang xếp nhũn tấm gỗ lại với nhau. Ruỳnh...Bỗng một thanh gỗ rơi xuống đập chúng đầu anh ta khiến anh ta đổ máu, choáng váng, tay vịn vào tường. Ngay sau đó, một tấm khăn lao tới, quấn chặt lấy cổ anh ta, siết thật chặt. Anh ta quằn quại, đau đớn. Một lúc sau thì chút hơi thở. Một người phụ nữ nhếch nhác từ trong bóng tối lại gần cái xác, ả moi ruột hắn ra, máu me be bét, nhào bới lên rồi lại ấn vòa trông thật kinh khủng, thậm chí còn cho cả một thứ nước đen xì vào. Cơ thể dần dần bị phân hủy ngay tại chỗ. Kết thúc của sự hồi tưởng ấy là tiếng cười khúc khích của ả. Mọi thứ hiện lên một cách kinh khủng đến ám ảnh. Cô sợ hãi đến nỗi hai hàng nước mắt tuôn trào lúc nào không biết. Cô nhìn y, hằn giọng

- Cô làm vậy chả khác nào sát nhân, là con quỷ hút máu người cả.

- Mày thì biết cái gì. Những cái đồ súc sinh kia còn ác hơn cả tao bây giờ nữa ấy.

Y khẳng định chắc nịch, trong lời nói có pha chút sự căm phẫn.

- Họ đều là những người vô tôi. Họ chỉ không biết mà xây nhà trên đất chôn thân cô thôi. Đã lỡ rồi, họ cũng hối cải rồi sao cô còn làm vậy chứ? Có đáng không?

Y nhìn cô, bật dậy bay vù đến trước mặt cô. 10 phân,đúng mười phân. Mặt cô cách mặt ả đúng mười phân. Vì trời tối cùng mái tóc tre đi khuôn mặt, cô vẫn không nhìn thấy y, chỉ thấy được đôi mắt đỏ ngầu sâu thẳm không thấy lòng ấy đang đối diện thẳng với hai con mắt của cô. Cô giật mình, trong khoảnh khắc không biết làm gì, cơ thể như chết chôn chân ở đấy, không thở được chứ đừng nói đến bỏ chạy.

- Chúng nó nói với mày như thế á? Nói là xây cái biệt phủ này trên quan tài tao á, rồi tao nổi giận trù nguyền chúng nó á.

Cô không thể nói gì, lưỡi cứng đờ ra. Ả tức giận, lùi lại phía sau cách cô trừng hai ba mét. Bất chợt, cô nhìn cái bóng lưng nhỏ bé, gầy guộc của y có chút thương tiếc và nghi ngờ

- HA...HAAA.....đúng là cái lũ mất dạy, chết cũng vừa lắm. Chúng nó nói dối đấy, mày có biết không? Chúng nó bốc phét với nhau để lừa mày đấy nghe rõ chưa con? Cái lũ súc vật ấy.

Y cười, cười lớn, cười một cách điên dại, luôn buông lời thậm tệ, tục tĩu về gia đình gia chủ, nỗi hận, sự căm phẫn trong đôi mắt đó thật khốc liệt, thật kinh khủng. Cô chau mày không kịp hiểu mọi chuyện.

- Cô...cô nói...nói họ lừa tôi...

- Đúng rồi. Chúng nói nói dối mày đấy.

Ả khẳng định. Tiếp lời

- Chà. Cái lũ ấy đúng là không có trái tim. Mày có biết về vị chủ tịch tập đoàn JCOPA không?

- Là vị nữ doanh nhân trẻ tuổi thành công nhất nước A sao?

Cô nhớ ra. Y gật gật đầu

- Đúng rồi, tao chính là cô ấy đấy. Mày có tin, một người đang trên đỉnh vinh quang lại chọn lựa quay về ở ẩn không?

" Qủa thật là vị nữ chủ tịch ấy rất nổi tiếng nhưng tự dưng lại tuyên bố giao chức chủ tịch cho em gái, tự rút khỏi ngành và biến mất không hề có một chút dấu tích nào. Chẳng nhẽ lại là cô ấy thật!"

- Tao chỉ làm vì tính tò mò, đứng trên cao sẽ nhìn được những gì. Đúng là nhàm chán. Đây, đây mới là điều tao muốn nhất.

Y xoay vòng vòng giữa sân

- Mày thấy ba căn biệt thự này đẹp không? Tao đã dành tâm khuyết nửa đời để tự tay thiết kế từng chi tiết một đấy. Tao thích một cuộc sống thăng hoa nhưng lại bình yên, nhẹ nhàng như vậy thôi. Nó vốn rất đẹp,đẹp với muôn màu muôn vẻ, thi thoảng còn có đoàn phim đến đây quay phim. Tao rất chào đón, hài lòng với phong cách làm việc của họ, họ cũng biết điều mà giữ bí mật về cuộc sống của tao. Vốn là náo nhiệt mà bình yên đến vậy. Thế mà vào một ngày đẹp trời, cái bọn xa lạ, lạ hoắc lạ hơ ấy bất ngờ đến, đoạt chiếm nhà tao, hãʍ Ꮒϊếp, đánh đập, giày vò tao. Mày có hiểu cái cảm giác mà mỗi một ngày phải hầu hạ từ thằng đầu xỏ đến cả một tên giúp việc thấp hèn nó kinh khủng đến như thế nào không? Chúng nó bỉ ổi, hèn hạ, dâʍ đãиɠ. Một người thành công như tao mà lại bị như vậy thật nhục nhã.

Y kể, lời nói hằn học, nghiến răng nghiến lợi khiến cô cũng có chút đồng cảm, hẳn cô ấy phải đau đớn lắm. Bi ai, đáng thương thật.

- Chưa hết đâu, những trận đòn roi, những công việc bẩn thỉu nhất chúng nó cũng bắt tao làm. Đến một ngày, chúng nó phát hiện tao có thai...phải, tao đã có thai...

Y run run, đưa tay đặt lên bụng

- Tao đã có thai nhưng không một ai nhận, người này đổ người kia. Xong cuối cùng, chúng nó quyết định gϊếŧ chết tao để bịt miệng không để đám đàn bà đó biết. Chúng bắt tao, chói tao lại, dùng dao đâm một nhát vào bụng tao, cướp đi đứa con chưa kịp đầy tháng trên trần đời, chúng nó dìm tao xuống dòng nước lạnh buốt đến thoi thóp rồi buộc tao vào một tảng đá, ném chìm xuống dưới đáy sông. Một cái chết từ từ, đau đớn từ xương tủy đến chân lông. Chà, có lẽ bây giờ tao vẫn còn có thể cảm nhận được cái cảm giác lúc đấy đấy. Đúng là lũ súc vật. Thử hỏi xem tao lên xé xác chúng nó luôn hay dày vò nó từng chút như cách chúng nó làm với tao nhỉ?

Nghe y kể mà cô rợn hết cả người. Người chết sẽ không bao giờ nói dối, vì nó chẳng còn lợi gì cho họ cả. Mà nếu vậy, mấy người với vẻ điềm đạm, trang nghiêm ấy thế mà lại....