Y rụt tay lại khi vừa cách cổ cô nửa phần, chiếc vòng cổ lóe sáng rồi vụt tắt. Con ma cầm tay đang bốc khói nghe rõ tiếng xì xèo đau đớn liếc nhìn cô giận dữ
- Mày quả không phải là người bình thường. Ha...nhưng là đồng lõa với đám cho chết ấy thì đều phải mất mạng.
Y hét vào mặt cô, đôi mắt trợn tròn long sòng sọc, mái tóc đen dài che cả khuôn mặt nhưng lại không thể che được ánh nhìn từ đôi mắt. Thật kinh khủng!
- Cô....cô là ai? Tại sao cô lại quấy nhiễu cuộc sống của họ? Tại tại sao cô lại gϊếŧ nhiều người như vậy? Cô không sợ sẽ không được siêu thoát à?
Cô nuốt nước cái, mồ hôi hột đang lăn dài theo nhịp tim đập mạnh trong l*иg ngực như muốn nhảy ra ngoài.
- HAHAHAHAA.....Tại sao ư? Rất đơn giản. VÌ TAO GHÉT CHÚNG NÓ, TAO HẬN CHÚNG NÓ. CHO DÙ CÓ HỒN BAY PHÁCH TÁN TAO CŨNG SẼ KÉO HẾT LŨ LÒNG LANG DẠ SÓI ÂY XUỐNG CÙNG, MÀY HIỂU KHÔNG?
Ả hét lớn hơn, cái vẻ mặt hung hăng, dữ tợn như muốn nuốt sống cô luôn. Cô nắm chặt tay, tay kia nắm lấy vòng cổ, dùng hết sức lực để ổn định tinh thần tiếp lời.
- Sao...sao cô lại hận họ như vậy chứ? Họ có làm gì cô đâu, dù sao cô cũng đã ra đi rồi sao còn ở lại để dày vò cuộc sống của họ như vậy.
- Giày vò? Đây không phải là giày vò mà đây là chả thù, là chả thù đấy mày nghe không? Cái lũ chó chết ấy bị vậy là quá nhẹ nhàng rồi.
- Tại sao chứ?
Cô vẫn không hiểu điều gì đã khiến y thành ra như vậy.
- Tại sao ư? Mày đi mà hỏi cái lũ quỷ đội lót người ấy đấy. Tao sẽ không để yên cho các người đâu. Đợi đấy.
Nói xong, ả liền rời đi để cô ngồi đó đờ ra. " HÙ" cô lúc này mới thở ra, tay đưa lên vuốt ngực thở hổn hển. Lúc nãy cứ ngỡ không bị y bóp chết thì cũng bị chết vì đau tim quá. Cô tự chấn tĩnh bản thân một chút rồi bước xuống giường, lại gần rót ly nước uống một hơi.
- Cô ta nói như là lỗi của họ nhưng họ lại bảo không hề quen biết cô ấy. Hản là phía sau là cả một bầu trời bí mật đây.
Cô suy nghĩ, quay người tính quay lại giường chợt nhớ ra con mèo lúc nãy đang lằm bất động trên sàn liền chạy lại đỡ lấy nó. Trông con mèo thật tội nghiệp, nó vì cứu cô mà giờ hơi thở thoi thóp, cơ thể đang lúc một mềm hơn. Cô lúng túng không biết phải làm sao. Bế nó trong tay mở của chạy ra ngoài, cô hét lên hoảng loạn
- Có ai không, giúp tôi với. Làm ơn, giúp tôi với.
Tiếng hét thảm thiết của cô khiến mọi người bừng tỉnh đẩy của ra lo lắng hỏi
- Tiểu Mễ, câu bị làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra à?
Hương Mai chạy lại hỏi, mọi người cũng xúm lại chỗ cô lo lắng
- Nó...làm ơn hãy cứu con mèo...nó sắp không chịu nổi rồi
Cô chìa con mèo trắng trong lòng ra trước mặt. Mọi người ngạc nhiên nhìn nó rồi nhin cô
- Nó làm sao vậy?
Cô ấp úng cố lấp đi sự thật
- Nó...nó nhảy vào phòng tớ nhưng nhảy trượt ngã ngay vào khe cửa chật hẹp thành ra như vậy.
- Nào...nhanh. Để nó vào phòng, mình xem cho. Minh có biết chú y thuật về thú y.
Cô lớp phó lao động Bích Lan vội vàng cất lời. Cô lúng túng làm theo.
- Bây giờ câu phải bình tĩnh trước. Nghe này mọi người, hãy giúp mình một tay có được không?
- Được.
Cả đám đồng thanh
- Một người đun nước sôi, một người tìm cho mình cuộn kim chỉ, một ngời đi lấy cho mình con dao thật sắc lại đây, tìm cả bông hoặc khăn sách nữa nhé!
Cô ấy nắn nắn khắp người con mèo. Rồi làm một cái bình thở tự chế nhỏ nhắn bằng hai trai rượu.
- Nó bị nội thương...Là do ngã thật sao?
Cô gật gật đầu.
- Nó bị gãy hai chiếc xương sườn, có lẽ bị tổn thương tới phổi rồi. Mau, mang đồ tới đây nhanh.
Loay hoay mất gần tiếng, cuối cùng cũng xong. May mắn con mèo đã được cứu nhưng vẫn còn rất yếu. Cô để nó lại phòng Bích Lan để cô ấy tiện chăm sóc. Mọi người khuyên cô nên về nghỉ ngơi vì tối qua đến nay cô đã không ngủ được nhiều rồi. Thấy con mèo đã được cứu cô cũng cảm thấy nhẹ lòng đi một chút rồi nghe mọi người quay trở lại phòng nghỉ ngơi. Thật là một ngày mệt mỏi.
_____________
Sáng ngày ra, mọi người lại bắt tay vào công việc. Hôm nay lớp cô có một ý tưởng liên quan tới khung cảnh con sông nên quyết định trở lại con sông nơi cô cùng họ dựng lều lúc trước.
Làm việc cật lực đến chiều mới xong. Lớp trưởng vui vẻ thông báo
- Hai hôm nay công việc của chúng ta diễn ra rất thuận lợi, gần như đã gần xong, lát quay nốt cảnh lặn dưới đáy sông nữa là hết nhiệm vụ ngày. Mai cũng chỉ còn một cảnh quay nữa là xong. Sáng sớm ngày kia sẽ quay lại trường rồi.
-Ồ...Nhanh vậy, đến đầy toàn làm việc chưa được chơi. Hiếm có dịp thế này hay cậu báo nhà trường cho chúng ta thêm mai mốt về đi. Lớp trưởng.
Mọi người tiếc cất tiếng than thở. Lớp trưởng mỉm cười
- Tớ cũng thấy thế. Hay tối nay quay về khách sạn rồi tớ hỏi thử cô chủ nhiệm xem nhé!
- YESSHHHH....lớp trương là tuyệt nhất.
Cả lớp đồng thanh hưởng ứng
- Giờ tiếp tục công việc, xong sớm còn quay lại nghỉ ngơi.
Mọi người lại quay về công việc. Hải Nam, diễn viên sẽ đảm nhiệm phân cảnh lặn xuống đáy sông đã bắt đầu trang bị đồ lặn, đèn và máy quay chống nước, nhiệm vụ này khá là khó khăn nên cũng sẽ có một người khác cùng xuống là Cung Hiên.
- 2...1...BẮT ĐẦU.
Lớp trưởng ra hiệu, hai người nhảy xuống và bắt đầu quay. Mọi người chăm chú nhìn vào màn hình xem đoạn quay trực tiếp, ở dưới thật phong phú với nhiều loại sinh vật, thực vật khác nhau, quả là con sông của khu rừng nổi tiếng, rất đẹp.
- Khoan....khoan...từ từ...Các cậu vừa có nhìn thấy cái gì kì lạ không?
Bích Lan cất tiếng, tay chỉ chỉ vào một mỏm đá ở góc máy quay có vật gì kì lạ ở trên đó, nhìn như là một cái chân của người vậy.
- Cung Hiên, cậu quay lại tầm 50 độ...rồi...cậu thấy cái mỏm đá đó không, dọi đèn và quay vào đó xem nào.
Cung Hiên nhận tín hiệu của lớp trưởng liền làm theo.
- Áaaaaaa.....
Cả đám hét lên. Cung Hiên và Hải Nam cũng giật Mình bật ra xa làm gián đoạn video bên trên.
- Đó đó là một cái xác người có phải không?
Vài người sợ hãi cất lời hỏi. Lớp trưởng và một số bạn nam chăm chú quay lại cảnh lúc nãy
- Qủa là một cái xác. Hình như là thi thể của một người phụ nữ, thấy không?
Vài bạn nam gật gật đầu. Cô nghe nhắc đến thi thể nữ liền giật mình, liên tưởng ngay đến y.
- Chúng ta giờ phải làm sao đây, có lên coi như chưa biết gì hay là vớt cái xác đó lên?
Mai Hương cất lời. Lớp trưởng đắn đo.
- Để mình gửi đoạn video cho cô chủ nhiệm rồi hỏi thử xem nên làm gì?
Cậu ấy nhấc máy gọi đi. Một lúc sau quay lại.
- Sóng đây hơi yếu, mình chỉ nghe cô bảo chúng ta trở lại khách sạn trước, trong tối nay cô sẽ cho đổi cứu viện và cảnh sát đến hiện trưởng xử lí.
Mọi người cũng đồng tình, tất cả đều quay trở lại khách sạn, ai cũng lo lắng nhưng cũng tò mò. Tại sao lại có người phụ nữ ở dưới đấy được vậy nhỉ?