Căn phòng chìm vào sự im lặng. Ông ta thở dài, cất lời đầy ưu tư
- Nhiều năm về trước, tôi đã rời khỏi làng Quốc Tiên sâu trong rừng. Nơi đó có cuộc sống rất bình yên, rất đẹp nhưng tôi lại thích sự mới mẻ, tò mò về thế giới bên ngoài, muốn đổi mới nên đã quyết đị di chuyển ra đây và xây dựng lên khu biệt phủ này. Căn nhà này là vợ chồng tôi và chú thím nó ở cũng là nơi tụ họp gia đình, hai căn ngoài kia tôi xây cho con gái và con trai tôi. Nhưng do tôi đã bất cẩn, đã không điều tra nên không biết nơi đây có oan hồn sinh khí nặng ở. Sau khi xây xong, trong nhà tôi bắt đầu xảy ra hàng loạt chuyện kì lạ, từng con vật trong nhà tôi như súc vật, trâu, bò đều lần lượt không bệnh mà lăn ra chết, cây cối trồng xuống cũng không thể sống được. Lúc đầu chũng tôi chỉ đơn thuần nghĩ do thay đổi môi trường đột ngột, không kịp thích nghi nên mới xảy ra sự việc ấy nhưng sau đó, cháu trai tôi bỗng một ngày lăn đùng ra chết, không ai có thể đoán ra nguyên nhân. Thằng bé chết trông thảm lắm, mắt nó mở to trợn tròn trắng nhỡn, miệng há rộng như đã nhìn thấy cái gì đó, gân xanh nổi lên trông kinh lắm...
- Hức...hức...
Ông ta kể đến đấy, bà phu nhân và cô gái trẻ trông mặt tiều tụy, phờ phệch, xanh xao vô cùng chắc là mẹ bé không kìm được mà khóc nấc lên. Ông ấy rưng rưng, nắm chặt tay bà và con gái, ủ rũ tiếp lời.
-Chúng tôi lúc ấy cũng có chút lo lắng nhưng không biết nguyên nhân chỉ đành thắt ruột chôn cất thằng bé. Khoảng một tuần sau, con rể Lí Triệt nhà chúng tôi cũng ra đi một cách bất ngờ. Cậu ấy vô nhà kho lầu 5 để lấy gỗ đóng ít đồ đạc cũng không hiểu làm sao lăn đùng ra chết. Cái chết y như cháu trai tôi nhưng có chút kinh khủng hơn. Nó bị phân hủy nhanh đến nỗi chúng tôi phải chôn cất mà chưa kịp niệm. Cô nói xem, người đang sống khỏe mạnh tự dưng lăn đùng ra chết, cơ thể lại còn phân hủy nhanh như vậy thì có lạ không?
- Nhưng tại sao nhà kho lại nằm ở trên lầu 5, thường thường sẽ xây nhà kho ở dưới thấp, tiện nghi, dễ ra vào lấy cất đồ mà?
Cô cắt lời ông, ông đơ ra một chút, đôi mắt có chút bối rối trong giây phút nhưng cô không để ý.
- À, là do khi chúng tôi xây xong mới phát hiện lầu năm rất lạnh, không khí trên đấy rất khô nữa,thuận tiện để đồ đạc không bị ẩm mốc đó mà?
Cô gật gật đầu, trong lòng vẫn còn chút hoài nghi
- Khi phát hiện ra điều bất thường đó lại vừa đúng lúc nhà nước mở rộng thu mua, mướn đất đai nhà của nơi đây làm khu nghỉ dưởng cho khách du lịch, chúng tôi không ngần ngại mà chấp thuận ngay. Nhưng đó là một quyết định sai lầm, cực kì sai lầm. Gia tộc chúng tôi vẫn không thoát khỏi kiếp nạn. Trong tuần đầu rời khỏi mảnh đất, gia đình tôi đã liên tục mất đi hai người thân là cháu gái và ba tôi. Tất nhiên là cái chết của họ giống y cái chết của hai người trước đó. Tôi cũng đã mượn rất nhiều pháp sư thầy bói nhưng không ai có thể giải quyết vấn đề này được. Đã vậy, những người đó sau khi thử kẻ bị điên, người tai nạn tàn tật,...Sợ sẽ liên lụy đến mọi người nên chúng tôi quyết định không mượn người nữa. Liên tục sau đó, người hầu trong nhà cũng từng người ra đi một, họ ra đi với nhiều hình thức man rợn khác nhau. Người bị gãy cổ, người bị chết ro nội tạng bị hư, người lại hộc máu nôn ra nội tạng mà chết, khi gặp chuyện không ai biết cả, chỉ khi họ đã bước xang giai đoạn phân hủy gia đình chúng tôi mới phát hiện ra.
- Vậy tại sao mọi người lại quyết định quay lại đây?
Cô thắc mắc
- Chúng tôi biết dù cón trốn cũng không thể thoát khỏi con mắt và sự giận dữ của linh hồn đó, vả lại càng chốn lại càng nguy hiểm nên quyết định quay lại. Và diễn biến tiếp tục diễn ra, con trai tôi, chú nó, đến cả con trai chú ấy cũng lần lượt rời đi nhưng vào hai tuần trước, cái hòm vừa nãy là của con trai tôi, tôi để trên lầu năm vì không khí môi trường trên đấy rất thích hợp để thi thể họ, giữ ít nhiều cũng được vài ngày. Trước chết của nó, tôi đã mơ thấy chiêm bao. Có một người phụ nữ tự xưng là Mộng Hoa nói rằng,gia đình chúng tôi đã động phải nghiệp lớn. Những người chết tuyệt đối không được chôn mà phải cất giữ cẩn thận, sẽ có một quý nhân đến giúp gia đình chúng tôi.
- Mộng Hoa?
Cô ngớ người ra, cái tên nghe sao quen thế. Ông ta gật đầu
- Cô ấy có nói, để đền đáp ân cứu cô ấy nên đã nhận thay người ấy tới báo cho chúng tôi biết.
"Mộng Hoa?....Mộng Hoa...hình như là cô gái....cái tên vang lên...Ừm....à hình như là cô gái mặc bộ tân nương khi ở đảo đó...đúng rồi. Người cứu linh hồn cô ấy khi bị giam giữ hản là anh ấy. Nhưng tại sao lại bảo mình sẽ giúp được họ. Mình đâu phải thầy bói hay pháp sư gì đâu, lại còn phải lấy hoa và thứ nước đó nữa, chúng có ý nghĩa gì?." Cô thầm nghĩ
-Tôi có nghe nói, mọi người cho nhà nước mượn nơi đây đến mấy năm mà?
- Toàn tin tức chúng tôi tạo ra để tránh những người tò mò đến đây phá hoại rồi rước họa vào thân ấy mà. Chuyện này mới diễn ra được nửa năm thôi. Những thước phim của các đoàn phim nổi tiếng cũng chỉ toàn quay ở tòa nhà một trong khi đang tiến hành xây dựng hai căn còn lại và khuôn viên ấy mà.
-Ồ.
-Haizzz....tôi đã đợi cô rất lâu rồi, cũng có nhiều đoàn người đến đây nhưng họ không ở lâu được, nó làm loạn khiến họ chạy đi trong tình trạng hoản loạn. Chúng tôi cũng bồi thường và giải thích, lấy lí do là do các công trình xây dựng để tạo sự li kì huyền bí hơn thôi. Khi nghe tin có đoàn người của cô sẽ đến đây thuê chúng tôi rất mong chờ. Qủa là khi mọi người đến, linh hồn ấy không còn quấy nhiễu chúng tôi nhiều nữa. Tội đã nhờ quản gia tìm hiểu, sau đó quyết định di chuyển thi thể cai trai và chú nó xuống chôn cất. Và thật mừng người đó đã xuất hiện cũng là tiểu thư đây.
Cô im lặng không nói gì, mọi người nhìn cô trông đợi. " Chẳng nhẽ, một cô gái lại trở thành ác ma hại người sao? Hay còn nguyên nhân nào khác? Mà du có thật thì mình sẽ giúp kiểu gì, đến pháp sư thầy bói nó còn làm cho thành người không ra người, ngợm không ra ngợm huống hồ là mình chỉ là con người bình...Ơ...mình mình là vợ của minh vương mà...hựm" Cô giật mình sau khi nghĩ đến đấy, mặt bỗng chốc đỏ lên, người nóng ran ran. "Vợ...vợ Minh Vương! Phải, chắc là anh ấy sẽ giúp mình thôi, mà nhiệm vụ này chắc là có liên quan đến mình đây mà nên anh âý mới bảo mình làm rồi còn cho người tới báo cho những người này trước, rồi sắp xếp cuộc thám hiểm này!"
- Dạ, mọi người. Con rất lấy làm tiếc cho sự mất mát này nhưng về việc giúp đỡ thì con thật tình là chưa biết sẽ giúp mọi người kiểu gì cả. Nhưng con sẽ thử, sẽ dốc hết sức để tìm cách giúp mọi người. Mọi người hãy đợi tin tức từ con vậy.
- Được! Chúng ta sẽ đợi tin tức từ tiểu thư. Cũng rất trân thành cảm ơn tiểu thư đã đồng ý giúp gia đình chúng tôi. Thật sự rất cám ơn, nếu cần gì thì cứ nói cho chúng tôi biết, nếu giúp được, chúng tôi nhất định sẽ hết sức.
Mọi người tỏ vẻ mừng rỡ trước câu nói của cô. Xong, họ lại dẫn cô trở lại phòng nghỉ ngơi.
Đêm ấy thực sự là một đêm rất dài. Sau khi rời khỏi căn biệt thự thứ 3, cô trở về phòng, nằm ườn trên giường, suy nghĩ về chuyện của họ
- Gia đình họ thật bi thương. Liên tục người thân nhất ra đi, vào mình mình sẽ điên mất cho mà xem. Cơ mà, nhiệm vụ này có vẻ khó nhằn rồi.
Cô lẩm bầm rồi mệt quá lăn ra ngủ lúc nào không hay. Đến chợp 3 giờ hay 3 rưỡi gì đó. Từ đâu đó trong căn phòng cô lại phát ra thứ âm thanh kì lạ.
- Cạch....xiết....ù ù...
Cánh cửa sổ bật ra, gió lớn lùa vào, cô vì mệt quá nên không nhận ra điều bất thường, chỉ theo phản xạ mà kéo mền lên đắp.
- Xiết....
Tiếng như âm thanh móng tay ai đó đang cào trên mặt đấy vang lên từng khúc một nghe mà rợn người.
- HÍ HÍ...
Một bàn tay thuôn dài, móng tay sắc nhọn lạnh buốt đang vươn tới chỗ cô.
- Meooo...KHừ....
Từ đâu, một con mèo nhảy lên giường cô, kêu rú lên đầy giận dữ, xù lông đề phòng khiến cô giật mình bừng tỉnh, đập ngay vào mắt là cảnh cái gì đó rụt lại rất nhanh, bật phắt dậy.
- AAAAAAAA....
Tiếng hét của cô long trời nở đất khi nhìn khung cảnh trước mắt nhưng dường như không ai nghe thấy. Phải, người đang đứng cuối giường cô là người phụ nữ vừa nãy cô mới nhìn thấy. Ả tóc tai rũ rượi che đi khuôn mặt, ả ta nghiêng mặt giận dữ nhìn con mèo trắng đang xù lông đứng trên giường cô dữ tợn như muốn lao tới cắn, cào ả ra làm trăm mảnh bằn con mắt đỏ ngàu kinh khủng ấy. Cô sợ hãi, người cứng đờ ra, miệng lắp bắp chết ứ họng không cất lên lời. Thấy cô, ả lại đưa tay lao về phia cô một cách thật nhanh, nhanh đến nỗi khi nó xô con mèo ngã dúi dụi xuống đất vào một góc tường cô cũng không kịp thấy, lao nhanh tới toan bóp cổ cô.
- Á...
Một âm thanh kinh hoàng nữa vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch...