Quý Yến Lễ nghe xong, khóe môi giật giật: “Nhưng không phải là vừa rồi chúng ta đã ngủ chung hay sao?”
Bước chân Sở Từ khựng lại.
Hình như anh nói cũng không sai.
Nhưng nếu lại kháng cự, vậy có vẻ cậu quá kỳ lạ hay không nhỉ?
Sau khi suy tư một lúc lâu, việc tiếp theo Sở Từ làm là hít thật sâu một hơi, xoay người lại với tứ chi cứng đờ, sau đó cũng xốc lên chăn với tứ chi cứng đờ, cuối cùng cũng tứ chi cứng đờ nằm cạnh Quý Yến Lễ.
“Lạch cạch” một tiếng, không gian trở nên tối đen như mực, Sở Từ và Quý Yến Lễ ăn ý với nhau nên ai cũng không mở miệng, chỉ còn lại tiếng hít của cả hai.
Cảm giác tồn tại của người bên cạnh thật sự là quá mãnh liệt, không cẩn thận cựa quậy một chút là đã có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể thuộc về Quý Yến Lễ. Lúc này, Sở Từ đã hết buồn ngủ. Đến khi nằm ở trên giường, đôi tay cậu cứ nắm chặt cái quần trên người.
Cậu mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào trần nhà đen như mực đến ngây ngốc. Không biết đã qua bao lâu, Sở Từ cảm nhận được xúc cảm bông xù ở trên má, cậu vung tay lên theo bản năng, hất bay Bé tám đang dán lên gò má.
Bầu không khí yên tĩnh trong phòng lập tức bị tiếng kêu rên của Bé tám phá tan.
"Ngao… Ký chủ!” Lúc này, Bé tám với toàn thân đen nhánh như than đá đã dung hợp hoàn mỹ vào bóng tối thành một. Nó khóc chít chít nhào tới chỗ Sở Từ: “Cậu lạnh lùng với Bé tám quá à…”
“Mày còn như vậy nữa, tao sẽ ném mày ra ngoài cửa sổ.”
Sở Từ không nể tình cắt ngang lời của Bé tám.
Hệ thống nhỏ lập tức trở nên ngoan ngoãn, nó đậu lên ngực Sở Từ, nhỏ giọng nói: “Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ thứ hai [Giấu một món quần áo của thụ chính]!"
Sở Từ vừa nghe xong, cậu cảm thấy hơi là lạ: “Sao hoàn thành vậy hả?”
“Bé tám cũng không biết rõ nữa.” Hệ thống dẫm lên ngực Sở Từ rồi nhảy nhót: “Tuy nhiên, tui đã nhận được thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ rồi á.”
Bé tám đảo cặp mắt nhỏ màu trắng của mình, hỏi: “Có phải bởi vì ký chủ mặc quần áo của thụ chính, chỉ cần mang về cất ở chỗ mình là xong không nhỉ?”
Sở Từ không nói gì cả.
Cất giấu quần áo của người khác gì đó... Rất không có tố chất.
Cậu lại ngẫm nghĩ tiếp.
Dù sao cậu cũng không phải là người có tố chất gì cả.
Vì thế, Sở Từ cảm thấy an tâm một cách khó hiểu: “Vậy nhiệm vụ tiếp theo là cái gì?”