Lớp vải dệt trơn bóng thuận thế rũ xuống, bao trùm lên sống lưng của Sở Từ và cả hình xăm sau eo cậu.
Sở Từ quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp Quý Yến Lễ không nói một lời đang nhìn chằm chằm vào mình, biểu cảm trên mặt mang ý tứ cực kỳ sâu xa, giống như là bắt được con mồi mà bản thân cảm thấy hứng thú vậy, ánh nhìn chăm chú khiến Sở Từ ớn lạnh ở trong lòng.
“Làm... Làm gì vậy?” Sở Từ không được tự nhiên hỏi.
Sau đó, thần sắc nơi đáy mắt Quý Yến Lễ thay đổi, cảm giác khó tả vừa rồi lập tức trở thành hư không.
“Nói cho tôi biết đi.” Anh nhẹ giọng mở miệng, ánh mắt lại tập trung ở trên mặt Sở Từ lần nữa, đôi môi mỏng hồng nhạt lúc đóng lúc mở: “Tên của cậu.”
Ngay sau đó, như nghĩ tới cái gì anh nói tiếp.
“Tôi sẽ ghi nhớ thật kỹ, sẽ không quên đâu.”
Không biết có phải là phản ứng bản năng của nguyên chủ lại đang tác quái hay không, Sở Từ cảm giác đầu mình “Ong” lên một tiếng, một dòng điện từ lòng bàn chân xông thẳng lêи đỉиɦ đầu khiến xương sống của cậu đều tê dại hết cả.
Dường như tiếng nói của người trước mặt cậu có được năng lực mê hoặc lòng người, Sở Từ nuốt một ngụm nước bọt xuống, ma xui quỷ khiến mà nỉ non ra hai chữ: “... Sở Từ.”
“Sở Từ?” Quý Yến Lễ thấp giọng lặp lại một lần nữa. Giây tiếp theo, gương mặt anh bỗng rạng rỡ hơn, sương đen vốn tụ tập ở giữa hàng mày lập tức biến mất không còn thấy tăm hơi đâu nữa.
“Tôi nhớ rồi.”
Giọng của Quý Yến Lễ vang ở bên tai cậu, Sở Từ mới định thần lại từ mớ cảm xúc vừa rồi. Sau khi nhận ra được mình vừa làm gì, đôi môi mỏng vừa động, lại bắt gặp nụ cười quá vô hại của Quý Yến Lễ, Sở Từ lại do dự mất vài giây. Tiếp theo, cậu mím môi, cuối cùng vẫn nuốt những lời muốn nói về lại.
Thôi, biết thì cứ biết đi, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.
Sở Từ thầm nghĩ như thế.
Đại khái là bệnh còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, dẫn tới mới xoay sở chút việc như thế, đầu của Sở Từ lại bắt đầu trở nên mơ màng choáng váng. Cậu hơi buồn bực quay lại mép giường, vừa xốc chăn lên chuẩn bị nằm xuống. Ngay sau đó, cũng không biết sợi dây thần kinh nào của Quý Yến Lễ bị chạm, anh linh hoạt như một con cá chui nhanh vào trong chăn nằm cạnh Sở Từ.
Động tác của Sở Từ trở nên cứng đờ, nhìn cái đầu chui từ trong ổ chăn ra, huyệt thái dương bất giác giật hai cái: “Cậu muốn ngủ ở đây sao?”
Đôi mắt Quý Yến Lễ tròn xoe, tròng trắng và con ngươi đen láy phân rõ ràng: “Ừ."
Sở Từ hít vào một hơi: “Vậy tôi đi ra ngoài ngủ.”