Công Cụ Gán Nợ Chạy Trốn Thất Bại

Chương 8: Em nguyện thắt tóc cho ta chứ?

Vì đây là lần đầu tiên được ở trong lữ quán, Tạ Duy thấy gì cũng mới lạ. Sau khi vào căn phòng mà họ sẽ ở trong khoảng thời gian sắp tới, Tạ Duy được tự do trong chốc lát.

Saar ngồi ghế dõi theo cậu ngó chỗ này ngắm chỗ kia, gì cũng lạ lẫm. Ngay cả đạo cụ ma pháp có thể tự động tạo ra nước trong phòng tắm mà cậu cũng có thể nghịch một hồi lâu.

Ngắm một lúc, Saar dùng tay che mặt rồi vắt đùi phải lên đùi trái.

Điên mất thôi, tại sao vợ của hắn lại đáng yêu như thế?

Muốn ôm em ấy hôn lên má, lên mắt, muốn ôm em ấy vào lòng mọi lúc mọi nơi.

Nhưng không được, hắn biết khi ở trong không gian chỉ có hai người họ, nếu không cho Tạ Duy được tự do hoạt động thì cậu sẽ tức giận cả ngày không thèm nhìn hắn lần nào.

Hắn không chịu nổi nếu Tạ Duy lạnh lùng như thế, Tạ Duy mà nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, trái tim hắn sẽ như bị lật qua lật lại nướng trên đống lửa.

Hắn có thể để mặc Tạ Duy nhìn đông xem tây trong phòng, nhưng khi Tạ Duy vừa đến gần cửa sổ định mở ra thì Saar đã đứng dậy ngăn lại ngay.

“Siavy, đi tắm nhé? Sau đó thay đồ ngủ thoải mái để đi ngủ nhé?” Hắn bắt lấy tay Tạ Duy, dẫn cậu đi xa cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng đẩy cậu vào phòng tắm.

Tạ Duy bị đẩy vào trong, trơ mắt nhìn người đàn ông này cởϊ áσ của hắn ra.

“Ngươi định làm gì?” Tạ Duy lùi ra sau một bước, tính toán thời gian để chạy ra bên ngoài.

Nhưng cơ thể cao lớn rắn chắc của Saar đã chặn trước cửa, Tạ Duy chỉ có thể để mặc hắn cởϊ qυầи áo của hắn rồi định cởi luôn của cậu.

“Ta không muốn tắm, ngươi muốn tắm thì tắm một mình đi.” Tạ Duy giữ chặt cổ áo của mình, nhưng chút sức này của cậu làm sao có thể ngăn cản chiến binh Parasol mạnh nhất này.

Saar không tách ngón tay của cậu ra mà trực tiếp xé rách quần áo của cậu.

Đây là bộ đồ mà sáng sớm nay hắn đã đích thân mặc vào cho vợ mình, chỉ có hắn mới được phép cởi nó ra.

Tạ Duy phản kháng vô ích, vẫn bị bế vào bồn tắm rộng rãi. Trong phòng tắm có tinh thạch hệ hoả nên dù nước nóng chưa đầy bồn thì Tạ Duy vẫn không thấy lạnh.

Đầu vòi hoa sen ở thế giới này cũng giống với kiếp trước, cũng có hình tròn được nối với ống nước và có nhiều lỗ. Nó được treo trong phòng tắm và có thể dùng tay kéo đi khắp nơi, sau đó chỉ cần chạm tay vào tinh thạch màu xanh ở trên là nước lạnh sẽ phun ra, còn chậm vào tinh thạch màu đỏ là sẽ có nước ấm.

Tạ Duy được Saar ôm vào lòng xối nước vào tóc, cậu ngồi im không dám nhúc nhích.

Để mặc Saar gội đầu cho mình, sau đó bôi dung dịch trông giống sữa tắm lên người.

Sau khi được tắm rửa thơm tho mềm mại, Tạ Duy sợ Saar sẽ làm gì đó bèn chủ động đề nghị gội đầu cho hắn.

Saar hơi bất ngờ nhưng vẫn nghe lời cúi đầu để Tạ Duy xối nước lên tóc mình.

Tạ Duy trượt khỏi đùi hắn, ngồi quỳ bên cạnh, lấy dung dịch gội đầu từ chiếc hộp gần bồn tắm rồi xoa lên mái tóc đen dài chỉ qua vai một chút của Saar.

Những người Parasol mà Tạ Duy từng gặp đều thắt rất nhiều bím tóc, nhưng Saar lại không có bím tóc. Bình thường hắn chỉ dùng dây cột tóc lại, thỉnh thoảng cũng sẽ cột đuôi ngựa.

Nhờ gội đầu cho hắn mà Tạ Duy mới biết chất tóc của hắn rất đẹp, không mỏng và mềm như tóc cậu nhưng chắc và mượt, số lượng nhiều đáng ghen tỵ.

Thật ra Tạ Duy cảm thấy Saar cũng thắt tóc như những người Parasol khác rồi đính đá quý xinh đẹp hoặc đá vào đuôi tóc trông sẽ còn anh tuấn hơn lúc này nhiều.

Nghĩ vậy, cậu bèn hỏi: “Tại sao ngươi không thắt tóc?”

Tóc hắn đang được Tạ Duy cầm trong tay xoa nắn, Saar vốn đang thoải mái đến bay bổng, nghe vậy cả người như bị ném từ trên mây xuống tảng đá lạnh băng và cứng ngắc.

Trong hắn hiện lẻ vẻ thù hận thấu xương, hắn cúi đầu nhằm che đi, khàn giọng trả lời: “Trước khi có bạn đời, chỉ có cha mẹ hoặc huynh đệ tỷ muội mới được thắt tóc cho người Parasol.”

“... Xin lỗi.” Sau khi suy ngẫm, cậu rủ hai tay xuống không biết làm gì khác. Cậu không biết chuyện này, như hắn nói thì cả cha mẹ và huynh đệ tỷ muội của Saar đều không còn trên đời nữa.

“Không cần xin lỗi, đây là chuyện mà ta phải nói cho em biết.” Saar duỗi tay ôm Tạ Duy vào lòng, vùi đầu vào cổ cậu, hai tay ôm chặt cậu như đang hấp thụ cái gì đó.

“Bây giờ ta đã có em, đoá hồng nhỏ của ta, hoàng tử điện hạ của ta. Em có nguyện ý thắt tóc cho ta không?”

Sau khi có bạn đời, tóc của người Parasol chỉ được thắt bởi bạn đời của mình. Saar muốn nghe câu trả lời khẳng định của Tạ Duy nên liên tục lặp lại, nhưng Tạ Duy không trả lời.

Tạ Duy biết Saar đang nghĩ gì trong đầu, nhưng từ tận đáy lòng cậu không chấp nhận cuộc hôn nhân mua bán này của họ, cậu cảm thấy mối quan hệ giữa họ chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi.

Cậu vẫn đang tìm cơ hội trốn đi, sau đó tìm một nơi mà không có ai giam giữ, cầm tù hay cưỡng ép cậu, sống thảnh thơi đến cuối đời.

Không có câu trả lời của hoa hồng nhỏ, tuy Saar buồn bực trong lòng nhưng cũng không còn cách nào khác.

Hắn an ủi chính mình, dù sao Siavy cũng đã là của hắn, chỉ cần họ bên nhau đủ lâu, chắc chắn cậu sẽ nguyện ý thắt tóc cho hắn.

Sau khi lăn lộn trong phòng tắm một hồi lâu, đến giờ cơm trưa, Tạ Duy mệt đến mức không mở nổi mắt, chỉ có thể để Saar đút sữa bò và canh rau cho mình.

Cậu nằm trên giường đến chiều, nhìn ra bên ngoài cửa sổ gỗ khảm pha lê, trời đã chuyển tối.

Theo cách tính thời gian của thế giới này, một năm có mười hai ngày trăng đỏ, ngày cuối cùng của tháng là ngày trăng đỏ, nên một tháng được gọi là một trăng đỏ.

Vào ngày trăng đỏ, ma vật cực kỳ manh động, quấy phá khắp nơi, vào buổi tới cực kỳ nguy hiểm, thế nên vào những ngày này, người dân sẽ về nhà từ sớm đóng cửa. Lính lác lập trận địa sẵn sàng đón địch, phòng ngự mọi lúc mọi nơi.

Một ngày cũng có hai mươi tư giờ giống kiếp trước. Thế giới này cũng có đồng hồ, khá giống với kiếp trước nhưng vẫn có điểm khác biệt.

Ví như chiếc đồng hồ của trạm dịch này, cứ qua một tiếng đồng hồ nó sẽ bò đến một vị trí khác trên tường. Lúc đầu Tạ Duy còn sợ nhưng xem lâu lại thấy đáng yêu.

Đặc biệt là chiếc đồng hồ này có hình một chú sư tử con ngốc nghếch.

Tạ Duy nghĩ chiếc đồng hồ hình sư tử này do ma pháp sư tên Loraine kia làm. Trên thế giới này chỉ có ma pháp sư mới thể làm ra đạo cụ ma pháp, nhưng không phải ma pháp sư nào cũng biết chế tạo đạo cụ ma pháp.

Khi còn thiên phú ma pháp, cậu đã từng thiết kế một vài đạo cụ nhưng những bản vẽ đó đều bị ma pháp sư phụ trách dạy dỗ cậu cầm đi mất, nói là phế phẩm không có tác dụng gì. Những ma pháp trận mà cậu thiết kế với nhiều tác dụng cũng bị mang đi mất, lúc đó cậu vẫn đang đeo xiềng xích cấm ma nên không thể kiểm tra ma pháp trận của mình. Vị ma pháp sư kia nói sẽ kiểm tra giúp cậu, nhưng tất cả ma pháp trận đều bị hắn ta vứt đi vì không thể khởi động thành công.

Có lẽ là khả năng ma pháp của cậu tầm thường nên những đạo cụ và trận pháp mà cậu thiết kế đều vô dụng.

Thật ra khi mất đi thiên pháp ma pháp, cậu vẫn thấy tiếc nuối và mất mát, nếu đổi lại là một ma pháp sư vẫn luôn sinh sống tại đại lục này, có thể người đó sẽ suy sụp.

Nhưng kiếp trước Tạ Duy sống trong một thế giới không có ma pháp, sau khi đến thế giới này thì bị giam cầm nên không biết thiên phú ma pháp quan trọng thế nào đối với người của thế giới này. Sau khi mất đi, cậu chỉ hơi buồn một chút, bây giờ đã có thể thản nhiên đối mặt.

Thật ra Tạ Duy đã nghĩ tới việc mình sẽ sống như thế nào sau khi có được tự do.

Đời trước Tạ Duy không thích những công việc lặp đi lặp lại nên đã đến khắp nơi làm đủ mọi chuyện, từng làm blogger ẩm thực, thú y, làm học trò của một bác sĩ trung y trong một năm, về quê dạy học, tình nguyện viên cứu người…

Nhớ lại như vậy, chắc là cậu vẫn có thể nuôi sống chính mình.

Nhắc đến blogger ẩm thực lại nhớ đến những món ăn tồi tệ ở thế giới này. Trong những năm bị nhốt trong tháp, cậu không có quyền lựa chọn, chỉ có thể mấy mẩu bánh mì màu xám hoặc là canh rau gì đó.

Bây giờ đã ra ngoài, ngày nào cũng được dùng nguyên liệu bậc nhất nhưng trình độ nấu nướng thì thật khó nói.

Họ chỉ cho mỗi muối khi nấu ăn.

Thật ra cậu muốn cải thiện bữa ăn cho mình, nhưng bây giờ còn không ra được khỏi cửa nên cũng đành chịu.

Lúc Saar mang bữa tối quay về, Tạ Duy đang ngồi ngẩn người cạnh cửa sổ, cậu quá gầy, xương cổ tay nhỏ xíu. Mỗi lần nắm lấy Saar lại sợ mình sẽ bất cẩn bẻ gãy cổ tay của hoa hồng nhỏ.

Hắn đã sai người tìm đầu bếp của Đế quốc mang về lãnh địa là vì sợ hoa hồng nhỏ ăn đồ ăn của người Parasol không quen.

Nhưng hoa hồng nhỏ của hắn vẫn ăn cực kỳ ít, hắn không hiểu tại sao cũng không dám hỏi.

Hắn sợ nếu hỏi sẽ nhận được câu trả lời mình không thích.

“Bữa tối nay là do đầu bếp của trạm dịch làm, em nếm thử xem, nếu thích ta sẽ sai người đi học.”

Saar đặt mâm đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ trước mặt Tạ Duy, bày dụng cụ ăn ra rồi ngồi xuống đối diện, thầm mong cậu có thể ăn nhiều hơn.

Tạ Duy gật gật đầu, lúc nhìn xuống mâm đồ ăn mắt cậu mở to, không dám tin mà chọc muỗng vào dĩa cơm chiên trước mặt.

Thế giới này có gạo! Còn có cả cơm chiên!

Tạ Duy nâng niu đưa muỗng cơm vào miệng nếm thử, có hương vị của cơm chiên bình thường nhưng cũng đủ để cậu ăn hết một nửa dĩa cơm.

Saar thấy cậu ăn được nhiều, ánh mắt mềm xuống. Hắn biết mà, lúc trước hoa hồng nhỏ không ăn không phải là vì không muốn ăn mà là vì nguyên nhân khác. Lát nữa hắn sẽ sai người học đầu bếp cách làm món này.

Tạ Duy ăn xong, thấy Saar thu dọn mâm cơm ra ngoài, cậu giữ hắn lại nói: “Ngày mai ta muốn tự làm vài món ăn.”

Sợ Saar không đồng ý, Tạ Duy nói thêm.

“Chúng ta cùng ăn, phiền ngươi tìm nguyên liệu của những món tối nay giúp ta, ta sẽ làm món ngon hơn.”

Đã đến nước này, làm sao Saar lại không đồng ý cho được. Hắn lập tức xuống lầu tìm nguyên liệu nấu ăn cho Tạ Duy.

Hắn chưa ăn cơm tối đã lo tìm gạo rồi ra ngoài săn một con hươu và mấy con lợn rừng mang ra sau bếp.

Hắn nghĩ hoa hồng nhỏ của hắn phải ăn thịt nhiều hơn mới được.

Loraine ngồi sau quầy, Odrich đứng bên cạnh, hai người họ quan sát chủ nhân cánh đồng tuyết đi tới đi lui, lúc thì săn hươu săn heo, lúc thì đến kho rau của trạm dịch xin rau, lúc thì đòi gạo.

“Hắn đang làm gì vậy?” Loraine ngẩng đầu hỏi Odrich.

Odrich vội vàng hôn lên môi y một cái, sau đó đứng thẳng người trả lời nghiêm túc: “Xin lỗi chủ nhân, ta không biết.”

Loraine: “...”