Trong trạm dịch rất ấm áp, Tạ Duy bị bọc kín mít, lúc đầu còn thấy thoải mái nhưng chỉ một lát sau đã buồn chán. Sau khi vào trạm dịch, cậu chỉ gục người trên vai Saar, nghe họ nói chuyện nhưng không thể thấy người và vật nào khác.
Odrich mời Saar đi cùng hắn ta vào phòng nghỉ chuyên dụng của lính đánh thuê ở trên lầu trong lúc chờ Loraine, nhưng khi đã vào phòng, chủ nhân cánh đồng tuyết vẫn không đặt người trong lòng xuống ghế đệm, thậm chí còn không cởi bỏ áo choàng dày nặng trên người cậu.
Tuy cảm thấy người bị bịt kín thế này sẽ không thoải mái nhưng hắn ta vẫn biết điều không lắm miệng.
Để chữa bệnh của đệ đệ Kerry, Loraine làm mát cho cậu bé trước, sau đó suy nghĩ một lúc rồi đưa cho Kerry một lọ thuốc.
Bệnh của Noy khá nghiêm trọng, tạm thời chỉ có thể dùng thuốc để làm dịu, y phải nghĩ ra cách bào chế dược thảo có hiệu quả hơn mới được.
“Ta hy vọng ngươi có thể để thằng bé ở lại trạm dịch, lọ thuốc này chỉ có thể giúp giảm bệnh, muốn chữa khỏi hoàn toàn phải tìm cách khác.” Loraine sờ sờ cái trán đã hạ sốt của Noy, đưa ra đề nghị.
“Cảm ơn, cảm ơn, làm phiền ngài rồi.” Sau khi đệ đệ hạ sốt, Kerry mới yên lòng hơn một chút, bây giờ nghe Loraine nói vậy lại càng cảm kích hơn.
Cậu ta lấy ra một túi tiền từ trong nhuyễn giáp, xấu hổ nói: “Xin hỏi, tiền khám bệnh là bao nhiêu vậy?”
Trong túi của kỵ sĩ tóc vàng chỉ có khoảng mười mấy đồng bạc, Loraine duỗi tay cầm lấy một đồng, cười nói: “Một đồng bạc là được.”
Kerry hơi ngạc nhiên, sau đó há to miệng vì không dám tin.
Trời ạ, mấy ngày nay họ đã phải tốn một đồng vàng và mấy chục đồng bạc rồi mà Noy vẫn không hạ sốt.
* 1 đồng vàng = 100 đồng bạc, 1 đồng bạc = 1000 đồng.
Bây giờ chỉ tốn một đồng bạc.
Nhét đồng bạc vào trong túi da treo bên hông, Loraine đứng dậy rời khỏi phòng. Lúc nãy Benz đến tìm y, chủ nhân cánh đồng tuyết đang ngồi chờ y trong phòng nghỉ của lính đánh thuê.
Loraine không biết vị lãnh chúa này tìm mình có chuyện gì, nhưng tóm lại chắc chắn không phải chuyện gì xấu. Dù Đế quốc và miền Viễn Bắc đã đánh bao nhiêu trận chiến thì người Parasol cũng chỉ đánh đuổi quân đội Đế quốc ra khỏi cánh đồng tuyết, chưa bao giờ vượt qua liệt cốc Fergan để tiến vào Đế quốc.
Người Parasol thờ phụng Nữ thần Nayasos, tín đồ của Nữ thần Nayasos phải cung phụng thờ cúng núi tuyết. Người Parasol không thích rời khỏi cánh đồng tuyết một phần là vì tín ngưỡng, còn có một nguyên nhân khác nữa là người của các quốc gia khác e ngại sự mạnh mẽ của người Parasol, họ coi người Parasol là người man rợ nên cực kỳ coi thường.
Lần duy nhất người Parasol rời khỏi cánh đồng tuyết là để trả thù kẻ xâm lược, lúc này người Parasol rời khỏi đó làm gì?
Thật khiến người khác tò mò.
Loraine vừa đi vào phòng nghỉ, người mà y nhìn thấy đầu tiên là Odrich vì hắn ta đã vọt tới trước mặt y. Không chờ đối phương ôm lấy mình, Loraine nhìn Odrich bằng ánh mắt cảnh cáo: “Có khách ở đây, đừng làm ta mất mặt, nếu không…”
Y còn chưa dứt lời, Odrich đã đứng dạt sang bên cạnh, nhường đường cho y.
Loraine lại trừng mắt nhìn người đàn ông đang toét miệng cười kia rồi mới quay sang chủ nhân cánh đồng tuyết.
May mà hắn hoàn toàn không chú ý tới họ mà đang tập trung nói gì đó với người đang được bọc kín trong lòng mình.
Loraine nhìn người nọ rồi nhìn sang vị lãnh chúa đang ăn nói khép nép, lại càng tò mò hơn!
“Xin chào, ta là Loraine, nghe nói ngài muốn gặp ta.”
Ngồi vào ghế đệm đối diện với Saar, thái độ của Loraine khi đối mặt với chủ nhân cánh đồng tuyết không hề có sự tôn kính như Benz và Odrich.
Odrich đứng bên tay phải y, dáng lưng thẳng tắp, tư thế đó chẳng kém chút nào so với kỵ sĩ hoàng gia của Đế quốc.
Saar không quan tâm đến những chi tiết này, lúc này hắn đang phải nhẫn nại gì đó, trông có vẻ bực bội lắm.
“Trước khi chúng ta nói chuyện, ta muốn ngài cởi bỏ áo choàng của bạn ngài ra. Trong trạm dịch có nhiều tinh thạch hệ hoả, nếu bị bọc như vậy, bạn của ngài sẽ không được thoải mái lắm đâu.”
Saar hơi không vui, nhưng khi nghe Tạ Duy có thể sẽ không thoải mái, hắn đành miễn cưỡng cởi bỏ áo choàng của cậu ra.
Áo choàng bị ném sang bên cạnh, Odrich và Loraine chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng gầy yếu cùng với mái tóc dài màu bạch kim.
Lúc nãy Tạ Duy đã bắt hắn cởϊ áσ choàng trên người mình ra nhưng dù nói thế nào hắn cũng không nghe. Bây giờ có người nói cho, Saar lại nghe theo.
Tạ Duy cực kỳ cảm kích ý tốt của người này, muốn xoay người quan sát người đó nhưng Saar lại ấn cậu trở lại.
Tạ Duy: “...”
Saar quan sát ma pháp sư trẻ tuổi trước mặt, có thể cảm nhận được ma lực khổng lồ không phù hợp với lứa tuổi trên người y.
Trẻ như vậy đã có thực lực sắp ngang với đại ma pháp sư, thảo nào có thể mở trạm dịch ở gần liệt cốc Fergan.
Sau khi đánh giá năng lực của đối phương xong, Saar nói thẳng: “Ta muốn nhờ ngươi giúp bạn đời của ta làm mấy bộ đạo cụ ma pháp. Sức khoẻ của em ấy không tốt, không quen với khí hậu khắc nghiệt ở cánh đồng tuyết Takiyama. Ta đã mang đầy đủ nguyên liệu tới, chúng ta sẽ ở đây cho đến khi đạo cụ được làm xong.”
Ryan từng nghe thợ săn tiền thưởng ở khu vực cánh đồng tuyết nói rằng ông chủ Loraine của trạm dịch liệt cốc là người làm đạo cụ ma pháp giỏi số một số hai ở đại lục này.
Nhưng nếu muốn nhờ y làm đạo cụ ma pháp thì phải đưa ra mức thù lao làm y hài lòng.
Loraine vừa định nói gì đó, Saar đã lên tiếng trước.
“Thù lao là vị trí của hai di tích cổ xưa.”
“Thành giao.” Loraine mỉm cười, rõ ràng là cực kỳ hài lòng với mức thù lao này.
Hai người hoàn thành giao dịch nhanh chóng. Loraine dẫn Odrich ra ngoài để sắp xếp nơi dừng chân cho họ, còn Saar và Tạ Duy tiếp tục ở lại phòng nghỉ.
Sau khi cánh cửa đóng lại, Saar cẩn thận đặt Tạ Duy lên ghế, hắn ngồi xổm xuống cởi giày của Tạ Duy ra rồi dùng hai tay mình bọc lấy hai chân Tạ Duy.
Tạ Duy né tránh thất bại cũng để mặc hắn, sau khi phát hiện nếu được che chắn, tay chân của cậu sẽ không lạnh nữa là người này lại thường xuyên làm vậy. Lúc đầu cậu còn xấu hổ nhưng bây giờ đã quen rồi.
“Chúng ta chưa vội về lãnh địa, nếu không có đạo cụ ma pháp, em sẽ bị bệnh.” Saar giải thích nhưng không nhắc một chữ nào về việc ban nãy mình không cho Tạ Duy cởi bỏ áo choàng.
“Ừm.” Tạ Duy không muốn để ý, cậu mệt mỏi nằm xuống ghế nhắm mắt lại.
Saar im lặng không nói nữa, tập trung ôm chân cậu. Bàn tay hắn to rộng, tuy lòng bàn tay có vết chai dày, tiếp xúc vào da không được thoải mái cho lắm nhưng Tạ Duy không thể không thừa nhận là nó thật sự ấm áp, còn dùng tốt hơn túi giữ nhiệt ở kiếm trước.
Tạ Duy nằm đến khi Odrich gõ cửa nói đã chuẩn bị phòng xong, sau đó cậu được trùm kín mít và được bế đến phòng nghỉ.
Khi được mang giày vào chân, Tạ Duy còn hơi luyến tiếc hơi ấm lúc nãy nhưng rất nhanh, sự mất tự do này đã làm sự luyến tiếc đó biến mất không còn tăm hơi.
Cậu là người có nhân cách đầy đủ, không phải là thú bông, cậu không cho phép mình trở thành chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg, chỉ biết đợi chủ nhân đến nhìn ngắm.