Vượt qua pháo đài biên giới của Đế quốc Heatherton sẽ đến gần hơn với liệt cốc Fergan, đường ranh giới giữa miền Viễn Bắc và Đế quốc. Ở gần đây có một trạm dịch với diện tích không nhỏ.
Vì nằm gần liệt cốc Fergan nên khách lữ hành gọi đây là trạm dịch Fergan. Trạm dịch được xây dựng khoảng tám năm trước, từ khi có nó, những đội buôn lại lần nữa tiến vào cánh đồng tuyết để buôn bán đồ dùng hàng ngày của Đế quốc hoặc các quốc gia khác.
Xe ngựa của Tạ Duy dừng ở gần cửa thành, chờ chốt cửa được mở. Phía sau là đoàn xe dài không thấy điểm cuối, vì đoàn xe quá đông nên từ hôm trước, chủ thành ở đây là Tử tước Pritte
đã thông báo cho người dân không được ra ngoài vào ngày hôm nay, để đoàn xe có thể nhanh chóng thông quan rời khỏi thành.
Mọi người đang chờ cửa thành mở nên không để ý có một kỵ sĩ tóc vàng đang ôm một thứ gì đó chạy vào một cánh cửa nhỏ trong góc tường thành.
Cậu ta thuần thục chạy xuyên qua cửa, đi vào một phòng nghỉ trong tường thành, sau đó được một kỵ sĩ dẫn đi ra ngoài thành theo lối đi bí mật.
Sau khi cậu ta rời đi, vị kỵ sĩ nọ nhanh chóng đóng cửa lại, một vòng sáng màu trắng lóe lên, cánh cửa dẫn ra ngoài hợp thành một thể với tường thành, không thể nhận ra ở đây có một lối ra vào.
“Chào buổi sáng Kerry. Ngươi đang ôm gì vậy?” Hans đứng ở một góc khuất gió ngoài tường thành, nhìn thấy kỵ sĩ tóc vàng bèn ngoái đầu chào hỏi.
Ngày hôm qua là lượt tuần tra ngoài tường thành của Hans, bây giờ vẫn chưa đến thời gian được trở về. Mà thời tiết bây giờ không thích hợp để đi tuần chút nào nên hắn ta ngồi xổm trong góc tường định hút một cây thuốc lá để chờ đến lúc được quay về.
Không ngờ lại gặp phải đồng liêu của mình trong góc tường thế này, may mà quan hệ giữa cậu ta và Kerry khá tốt, Hans biết cậu ta sẽ không mách lẻo nên bèn chào Kerry trước.
“Chào buổi sáng Hans. Đây là bánh mì nướng nhà ta làm, bên trong có thịt xông khói. Huynh nếm thử xem.” Kỵ sĩ tóc vàng thấy Hans cũng không ngạc nhiên, mà lấy một chiếc túi da trong ngực ra, moi từ bên trong một chiếc bánh mì màu nâu đen, tuy chỉ to bằng lòng bàn tay nhưng được làm từ những nguyên liệu chất lượng.
Theo động tác của kỵ sĩ tóc vàng, một gương mặt non nớt trắng trẻo lộ ra từ bên trong chiếc áo choàng rộng rãi của cậu ta.
“Ồ! Đây là đệ đệ Noy của ngươi mà phải không?” Hans nhìn chằm chằm cậu bé với mái tóc vàng, thầm nghĩ đứa nhỏ này thật đáng yêu.
Không ở lại trò chuyện với Hans như mọi ngày, Kerry sửa sang lại áo choàng, giấu đệ đệ kín mít rồi rời đi.
“Ta biết sẽ gặp huynh nên sáng sớm đã mang thêm một phần cho huynh. Mấy ngày nay Noy bị bệnh, y sư được mời đến cũng không có cách chữa, nghe nói ông chủ của trạm dịch bên ngoài thành tinh thông dược thảo nên ta muốn nhờ hắn giúp đỡ. Trùng hợp hôm nay cũng là ngày chủ nhân của cánh đồng tuyết dẫn điện hạ Siavy trở về lãnh địa nên chỉ có thể lén ra ngoài từ mật đạo. Bây giờ đứa nhỏ đã nóng tới hôn mê rồi, y sư nói không thể trì hoãn thêm được nữa.”
“Ồ ra là vậy, người ngươi đang nhắc tới là tiên sinh Loraine. Đúng là hắn rất am hiểu chuyện này, trước đây hắn đã chữa khỏi bên chân bị thương của ta. Ngươi mau lấy ngựa của ta rồi đi đi, thời tiết hôm nay quá lạnh, áo choàng của ta cũng cho ngươi này, bọc thằng bé chặt hơn một chút.”
“Cảm ơn, khi nào quay lại sẽ mời huynh uống rượu.”
Kerry nhận lấy dây cương và áo choàng, cũng không khách sáo làm gì.
Dõi theo huynh đệ Kerry đã đi xa, Hans vội vàng nhét ổ bánh mì còn nóng vào miệng, vừa cắn một cái đã thấy thơm rồi.
Bánh mì đen nhà Kerry ngon thật, không cứng chút nào, thịt xông khói cũng ngon tuyệt!
Kerry ôm đệ đệ cưỡi ngựa khoảng một giờ đồng hồ mới thấy được trạm dịch cao ba tầng kia.
Bên ngoài trạm dịch có một hàng rào bằng gỗ, cạnh hàng rào có hai đứa nhỏ đang vệ sinh chuồng ngựa.
“Ngài đến ở qua đêm hay ăn cơm?”
Kerry vừa tiến vào trong, thằng bé lớn tuổi hơn đã tiến lên tiếp đón, nhưng chắc là ngại người bẩn nên cậu bé không đến quá gần. Sau khi hỏi Kerry, cậu bé lớn tiếng gọi với vào bên trong.
“Cha ơi! Mau tới đây! Có khách này!”
Cậu nhóc vừa gọi xong, một người mặc áo choàng bước ra từ trạm dịch. Vóc dáng người nọ không cao, hơi gầy, có thể nghe tiếng y ho nhẹ vài lần, hình như chân đang bị thương nên tư thế đi đường hơi kỳ lạ.
Kerry đang thầm nghĩ vị phụ nhân này nhỏ nhắn quá thì chợt ngẩn người khi nhìn thấy gương mặt của người nọ.
Loraine quấn mình trong bộ quần áo mùa đông dày nặng, bên trên mũ áo choàng được gắn một dải lông thỏ màu trắng. Gương mặt y cực kỳ tinh xảo, được bọc trong lớp lông thỏ trắng thì càng điềm đạm đáng yêu hơn.
“Trời lạnh, mời ngài vào trong.” Loraine không quá để ý tới chàng kỵ sĩ đang nhìn mình chằm chằm, chỉ hơi nghiêng mặt ra hiệu cho cậu ta đi theo mình vào trạm dịch.
“À, được được, cảm ơn.” Chàng kỵ sĩ trẻ tuổi đã hoàn hồn lại, gương mặt vốn đang lạnh cóng chợt nóng lên. Sau khi vén tấm rèm dày nặng ngoài trạm dịch, không gian ấm áp ùa tới giúp tứ chi cậu ta dần ấm lại.
Lúc mới tới đây, cậu ta đã nhìn thấy xe và ngựa chật kín, vừa bước vào đã thấy bên trong có rất nhiều khách hàng, nhìn đâu cũng toàn là người.
Đại sảnh lầu một được chia thành ba khu. Ở giữa là quầy chính, đằng sau có rất nhiều giá đỡ, bên trên đều là lọ chai bình chứa và một ít bảng hiệu gỗ và hộp gỗ không biết dùng để làm gì.
Bên trái đại sảnh là khu nghỉ ngơi, bên trong có rất nhiều giường mềm và ghế ngồi trông cực kỳ thoải mái, cạnh đó cũng có một cái quầy nhỏ, đằng sau không có người nhưng có một Bảng nhiệm vụ, thứ thường thấy ở các trạm dịch.
Không gian bên phải đại sảnh là lớn nhất, bàn ghế gỗ được sắp xếp ngăn nắp, bây giờ đã có gần một nửa ghế có khách ngồi ăn.
Kerry vừa đi theo Loraine đến quầy đăng ký vừa quan sát xung quanh. Chàng kỵ sĩ trẻ tuổi đã từng đến nhiều trạm địch nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta tới tòa trạm dịch ở bên ngoài pháo đài này.
Cậu ta vừa có được danh hiệu kỵ sĩ cách đây không lâu, trước đây chưa bao giờ rời khỏi pháo đài.
Khác với những trạm dịch trước đó, toà trạm dịch này không hề ồn ào mà vừa sạch sẽ ngăn nắp vừa ấm áp, không có nhóm khách lữ hành vào nam ra bắc. Nơi này giống như một con dã thú đang được vuốt lông, toát ra hơi thở lười biếng.
“Xin chào, ta là Loraine, chủ nhân của trạm dịch. Xin hỏi ngài muốn ở lại hay chỉ muốn dùng bữa?”
Giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng kéo lực chú ý của kỵ sĩ về, Kerry nhìn ông chủ trẻ tuổi trước mặt, xấu hổ xốc áo choàng trên người lên.
“Chào ngài Loraine… Tên của ngài rất êm tai. Ta là Kerry, kỵ sĩ dự bị của biên giới Drew. Ta tới đây muốn nhờ ngài xem bệnh giúp đệ đệ của ta, Noy. Nó đã bị bệnh nhiều ngày liền, y sư trong thành không có cách nào hiệu quả, ta nghe nói ngài am hiểu thảo dược…”
Sau khi nói một hơi dài, kỵ sĩ trẻ tuổi cẩn thận quan sát thiếu niên xinh đẹp trước mặt, thấy y vẫn thân thiện dịu dàng, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn mới thở phào.
“Vậy mời ngài lên lầu cùng tôi. Tiên sinh Benz, nhờ người để ý quầy bên này nữa nhé, ta phải đi đây một lúc.”
Người đàn ông cao lớn đang thu dọn bàn ngẩng đầu lên đáp lời: “Vâng, thưa chủ nhân!”
Sau khi Loraine rời đi, Benz vừa thu dọn vừa chú ý lắng nghe tiếng động từ bên ngoài. Đến khi hắn ta làm xong, bên ngoài bỗng vang lên tiếng sôi nổi của binh mã.
Những lá cờ thêu hình sư tử màu tím và vàng trên nền đen được treo trên từng chiếc xe ngựa. Hai huynh đệ Andy và David đang thu dọn chuồng ngựa nhìn thấy đoàn xe bèn hưng phấn chạy vào trạm dịch, vừa chạy vừa la.
“Cha! Cha! Mau tới đây! Là lính đánh thuê Rhine! Lính đánh thuê Rhine! Họ đã quay lại rồi!”
Người trong trạm dịch nghe nói tới lính đánh thuê Rhine, người nào người nấy cũng nhìn ra ngoài hóng chuyện. Đó là nhóm lính đánh thuê được thành lập từ mười năm trước và phát triển nhanh chóng, bây giờ đã là nhóm lính đánh thuê đứng thứ ba trên bảng xếp hạng của đại lục Lares.
“Nếu đã để bọn chúng chạy thoát, ngươi lo mà giải thích với Loraine đi.” Odrich nhìn phó đoàn trưởng của mình bằng ánh mắt không mấy thân thiện, sau đó xoay người xuống ngựa, vội vàng chạy về hướng trạm dịch.
Hắn ta đã xa Loraine một tháng rồi, không biết Loraine có nhớ hắn ta đến mức không ngủ được không.
Benz thấy vậy bèn đứng trước cầu thang, ngăn bước tiến của Odrich lại.
“Không được lên lầu, chủ nhân đang bận. Nếu đi lên chủ nhân sẽ tức giận.”
Benz là người của tộc Coker, mái tóc xoăn màu nâu đỏ được cột ra sau đầu, hắn ta cao hơn hai mét, cơ bắp trên người cứng như đá, vừa đứng trước cầu thang đã chặn chặt cứng đường đi.
Odrich đành từ bỏ ý định xông thẳng vào, mặc kệ có biết bao nhiêu người đang vây quanh mình, hắn ta ghé sát vào Benz, hỏi nhỏ.
“Buổi tối Loraine có nhớ ta đến mức không ngủ được không?”
Benz xị mặt, vô cảm trả lời: “Không, ngày nào chủ nhân cũng ngủ mười giờ đồng hồ. Có việc khác đây, lãnh chúa miền Viễn Bắc truyền tin tới nói rằng lúc tới trạm dịch sẽ có việc cần nhớ đến ngươi, tính toán thời gian, chắc là hôm nay sẽ tới đây.”
Bọn họ đang nói thì ngoài cửa lại vang lên tiếng động. Âm thanh lần này còn ồn ào hơn nhóm Lodrich, mọi người ngó đầu ra xem thử, vừa nhìn thấy vội vàng rụt đầu về.
Nữ thần phù hộ! Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy các chiến binh Parasol ngoài đời thật!
Ngoại trừ xe chở nô ɭệ, có khoảng ba bốn ngàn chiến binh Parasol.
Quá đáng sợ, cứ mỗi lần các chiến binh rời khỏi cánh đồng tuyết, băng qua liệt cốc Fergan không có một quốc gia nào có thể chống cự được sự phẫn nộ của họ.
Đó là chủng tộc còn đáng sợ và mạnh mẽ hơn so với đàn ma thú. Những người từng tham gia chiến tranh đều phải run sợ mỗi khi nhắc tới họ.
Kể từ khi quân xâm lược đầu hàng toàn bộ và hứa rằng không bao giờ dám xâm phạm cánh đồng tuyết lần nữa, họ đã nhanh chóng rút về cánh đồng tuyết, không trở ra.
Nhưng sự hiếu chiến của họ vẫn làm quân chủ các quốc gia phải lo sợ bất an.
Chúng sợ sự mạnh mẽ của người Parasol nhưng lại thèm nhỏ dãi bảo vật trong cánh đồng tuyết nên mấy năm nay vẫn không dừng lại việc quấy rầy người Parasol, chỉ là không dám xâm nhập cánh đồng tuyết để cướp bóc.
Lúc Saar đưa quân đến Đế quốc để đón Tạ Duy, hắn đi bằng một con đường khác chỉ có người Parasol biết nên phần lớn người ở biên cương vẫn chưa biết Đế quốc đã tặng một vị hoàng tử cho lãnh chúa miền Viễn Bắc làm bạn đời.
Bên ngoài trạm dịch, Saar ra lệnh cho đoàn xe đến liệt cốc cướic, còn mình và một đội nhân mã nhỏ thì tiến vào trạm dịch.
Tạ Duy lại được bao bọc kín mít để xuống xe, cậu không nói tiếng nào và để mặc Saar bế mình. Trải qua nhiều lần kháng nghị, cuối cùng Saar đã đồng ý để hở mắt cho cậu để cậu có thể ngắm nhìn khung cảnh xinh đẹp bên ngoài.
Vì muốn nhìn thấy trọn vẹn trạm dịch, đầu Tạ Duy nhích tới nhích lui trong lòng Saar, buộc hắn phải duỗi tay ấn cậu vào vai mình.
“Đừng có lộn xộn.”
Thật ra hắn chỉ muốn Tạ Duy đừng ngưỡng cổ quá lâu để không bị bong gân, nhưng rõ ràng là Tạ Duy đã hiểu lầm gì đó.
Nghe vậy, Tạ Duy bèn hoàn toàn nằm yên.
Saar cũng không mấy để ý, hắn bế cậu vào trong, sau đó nhìn thấy Benz đang nói gì đó với Odrich.
Khi nhìn thấy Saar, vẻ mặt vô cảm của Benz lập tức tỏ ra cung kính, hành lễ nói: “Thưa chủ nhân của cánh đồng tuyết tôn quý, hoan nghênh ngài đến đây.”
Odrich đã nghiêm túc trở lại, cũng đến gần Saar để hành lễ.
“Nghe nói ngài có chuyện cần ta làm, lính đánh thuê Rhine cực kỳ vinh hạnh.”
“Odrich Masefield?”
“Là ta, thưa ngài, ngài có gì cần sai bảo?” Từ nãy Odrich đã chú ý tới người được Saar ôm trong lòng, nhưng hắn ta và cả Benz đều không dám nhìn thẳng vào người nọ.
Từ cách bế bồng này có thể thấy chủ nhân cánh đồng tuyết cực kỳ chiếm hữu cậu.
Đó là du͙© vọиɠ chiếm hữu mà bất cứ ai cũng có thể thấy được.
“Ta muốn gặp bạn đời của ngươi, cũng là ông chủ của trạm dịch này.” Người Parasol không thích vòng vo, Saar nói thẳng mục đích của hắn khi đến đây.
“Gặp Loraine? Ngài chờ một lát, bây giờ em ấy đang bận.” Odrich cảm thấy việc người này muốn gặp Loraine mà lại truyền tin cho mình thật kỳ lạ, nhưng cũng không nói gì thêm.
Benz đứng bên cạnh lặng lẽ siết chặt ngón tay, rõ ràng là chủ nhân cánh đồng tuyết đã xem chủ nhân của hắn ta là vật sở hữu của Odrich nên mới truyền tin cho Odrich chứ không truyền tin trực tiếp tới chủ nhân.