Công Cụ Gán Nợ Chạy Trốn Thất Bại

Chương 9: Lính đánh thuê Rhine không nhận nhiệm vụ cướp bóc

Vì đã quyết định hôm sau sẽ tự làm đồ ăn cho mình, trước khi đi ngủ, Tạ Duy đã dặn Saar mượn phòng bếp của trạm dịch cho mình.

Trạm dịch có hai nơi có thể nấu nướng, một là nồi đá đặt ở chòi gỗ bên ngoài, còn lại là ở phía sau nhà bếp, nơi đó có một cái lò nướng lớn, còn có đủ loại chảo nồi sắt đủ kích cỡ.

Tạ Duy nghĩ nếu Saar đồng ý thì mình có thể xuống lầu làm bữa sáng.

Kết quả, mới sáng sớm rửa mặt xong, cậu đã thấy hai cái nồi màu bạc nhỏ nhắn trong ngay trong phòng.

Kích thước của nó to bằng mấy cái nồi hay dùng để nấu canh ở thế giới trước, phía dưới có kệ bếp, trên bệ có mấy tinh thạch màu đỏ giống nút vặn.

Tạ Duy vừa nhìn là hiểu ngay, chắc là cách dùng cũng giống với vòi hoa sen trong phòng tắm.

“Saar…”

“Dưới lầu nhiều người quá, đây là nồi xách tay do ông chủ trạm dịch làm ra, không khác gì mấy cái ở dưới lầu, chỉ có điều hơi nhỏ.” Saar ngắt ngang lời Tạ Duy, vừa nói xong thì cúi đầu ngắm nghía hoa văn dưới sàn nhà.

Tạ Duy thấy hắn như vậy cũng chẳng buồn nói gì thêm. Cậu biết nếu nói tiếp, chắc chắn giữa họ sẽ nảy ra tranh cãi như những lần trước, sau đó Saar sẽ dùng thủ đoạn mạnh bạo hơn để buộc cậu phải chịu thua.

Cậu không muốn làm những chuyện vô nghĩa như vậy.

Tạ Duy lấy ra đống gạo đã được rửa sạch, gạo của thế giới này có bề ngoài giống gạo nếp nhưng hương vị lại giống gạo tẻ, Tạ Duy lại thấy giống gạo Japonica.

Nhưng dù là gì thì chỉ cần có gạo ăn là hạnh phúc lắm rồi.

Nồi xách tay được đặt lên bàn, Tạ Duy đứng gần đó xử lý nguyên liệu nấu ăn còn Saar thì đã ngẩng đầu lên, nhìn Tạ Duy bằng ánh mắt khó hiểu.

Tạ Duy thành thạo cắt bỏ phần đầu của loại quả có màu đỏ, ăn vào chua chua ngọt ngọt, sau đó cho vào nước ấm để lột vỏ. Quả này có hương vị giống cà chua, vì có màu đỏ, lại là dây leo nên được gọi là quả hồng đằng.

Quả hồng đằng là loại trái cây khá dễ thấy vào mùi đông, giỏi chịu rét, là một trong những số ít trái cây mà người ở gần vùng biên giới và người Parasol có thể ăn vào ngày đông giá rét.

Miền Viễn Bắc chỉ có hai mùa xuân đông, năm tháng xuân về hoa nở, bảy tháng vạn vật tiêu điều.

Vào mùa xuân, người Parasol cực kỳ bận rộn, vụ mùa xuân ảnh hưởng trực tiếp tới việc họ có bình an vượt qua mùa đông hay không.

Sở dĩ Saar đích thân đến Đế quốc đón Tạ Duy là vì miền Viễn Bắc đã tiến vào mùa đông.

Đây cũng là nguyên nhân mà Saar khăng khăng phải có đạo cụ ma pháp đầy đủ rồi mới đưa Tạ Duy tiến vào cánh đồng tuyết.

Chỉ mới tới gần biên giới mà Tạ Duy đã không thể chịu đựng cái lạnh chứ đừng nói đến nhiệt độ âm sáu mươi ở cánh đồng tuyết.

Tạ Duy cắt quả hồng đằng thành hình hạt lựu, đặt sang bên cạnh, sau đó đập bốn quả trứng gà vào chén và khuấy đều.

Gia vị mà cậu có chỉ là muối, đường, bột thơm, mật ong, nước xốt và mỡ heo.

Tạ Duy suy nghĩ một lúc rồi dùng muối, đường và bột thơm chế thêm nước xốt để làm gia vị nêm đơn giản. Sau khi nếm thử và thấy ổn, cậu chuyển sang bước tiếp theo.

Cậu chỉ có một loại rau duy nhất, không biết tên là gì nhưng đó là một phiên bản dài và mỏng hơn của cải thìa.

Tạ Duy lần lượt cắt rau xanh và thịt lợn rừng thành từng lát nhỏ, sau đó cho mỡ lợn vào nồi rồi đến lá xanh. Xào thêm một lúc thì cho thịt lợn rừng vào tiếp tục xào.

Sau khi thịt đã chuyển màu mới cho quả hồng đằng vào tiếp, xào thêm đến khi quả mềm ra và làm nước xốt ngả sang màu đỏ và trở nên sền sệt, cậu lại cho thêm trứng đã khuấy sẵn vào trộn đều, đến khi trứng chín thì vớt ra khỏi nồi.

Tuy không thể sử dụng phòng bếp dưới lầu như mong muốn nhưng như Saar đã nói, cái nồi nhỏ này vẫn có thể dùng được, Tạ Duy cũng khá hài lòng về thành phẩm của mình.

Cậu nếm thử một chút, nước xốt chua chua ngọt ngọt, tuy không hoàn hảo nhưng Tạ Duy đã gấp gáp muốn rưới nó lên cơm trắng.

Trong lúc chờ thịt quả hồng đằng và trứng chín, Tạ Duy đã nấu cơm trong một cái nồi khác, bây giờ cũng đã chín.

Cậu bày cơm lên mâm, sau đó dùng muỗng rưới nước xốt và đồ ăn kèm lên trên. Tạ Duy dựa vào cách làm món cơm xào thịt cà chua để làm ra món cơm xào quả hồng đằng này, có thể xem như là đã thành công.

“Ăn thử xem.” Tạ Duy đẩy dĩa có nhiều cơm hơn tới trước mặt Saar, sau đó không quan tâm tới phản ứng của đối phương mà chỉ lo ăn của mình.

Từ nãy giờ Saar cũng đã đói lắm rồi, hắn không biết tại sao khi vào tay Tạ Duy, những nguyên liệu quen thuộc này lại có thể chế biến theo một cách mới lạ như vậy.

Đó là cách làm mà trước nay hắn chưa từng nhìn thấy, hơn nữa còn thơm phức. Lúc Tạ Duy đang xào thịt hắn đã bắt đầu đói rồi, bây giờ Tạ Duy đã đưa cơm cho hắn.

Trong lòng nhanh chóng tràn ngập cảm giác thỏa mãn và luyến tiếc.

Tạ Duy ăn hai ba muỗng, tâm trạng đã tốt hơn. Cậu cảm thấy bản thân đã được chữa lành nhờ thức ăn ngon, nhưng khi nhìn sang đối diện lại thấy Saar đang ngẩn người nhìn chằm chằm dĩa cơm.

“Ngươi không thích à?” Bất cứ người đầu bếp nào cũng không thích người khác làm ngơ trước món ăn mình làm.

Tạ Duy đã thưởng thức, tuy hơi gượng gạo vì nhiều năm chưa vào bếp, nguyên liệu nấu ăn cũng mới lạ nhưng tay nghề của cậu vẫn ổn định, thành quả cũng không khác trước là bao. Đối với cậu, đây là món ngon thượng hạng rồi.

“Ta thích lắm nhưng không nỡ ăn, tuy chưa ăn nhưng ta biết chắc chắn nó ngon hơn bất cứ món ăn nào ta từng được ăn.” Saar lắc lắc đầu, nói thẳng lòng mình.

Tạ Duy biết Saar không hề nịnh nọt, chỉ nghĩ sao nói vậy nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ ngại ngùng.

Cậu cúi đầu che giấu cảm xúc, khô khan nói: “Ăn nhanh đi, nguội là không ăn được đâu.”

Nhưng người đối diện vẫn không nhúc nhích, Tạ Duy lại chêm thêm một câu: “Nếu ngươi không ăn thì đưa cho ông chủ trạm dịch ăn thử đi, đừng lãng phí thức ăn.”

Cậu vừa dứt lời, Saar đã hành động. Tạ Duy không cần nhìn cũng biết Saar đang dùng tốc độ nhanh nhất để xử lý thức ăn.

Chắc là không để lại một hạt cơm nào đâu.

Hai người ngồi đối diện nhau ăn sáng trong phòng. Bên ngoài, Loraine đang khoanh tay, gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn hiện rõ vẻ tức giận.

Y nói với Odrich bên cạnh: “Ta muốn ăn cơm do bạn đời của chủ nhân cánh đồng tuyết làm. Ta ra lệnh cho người đi vào cướp đồ ăn ra đây.”

Odrich duỗi tay bế chủ nhân của mình lên giống như bế một đứa trẻ rồi đi xuống lầu, vừa đi vừa dỗ.

“Lính đánh thuê Rhine không nhận nhiệm vụ cướp bóc, chúng ta xuống lầu nói Lily làm cho em một cái bánh táo nhé?”

“... Một ly sữa bò ngọt nữa.”

“Được, thưa chủ nhân của ta.” Odrich hôn hôn chủ nhân đang tức giận, nhân lúc chủ nhân không chú ý bèn nghiêng đầu nhìn lại cánh cửa phòng đang đóng chặt kia.

Chủ nhân kén ăn của hắn hiếm khi thích ăn một món nào đó như vậy, dù thế nào cũng phải nghĩ cách mới được.