Thái Tử Bệnh Kiều Trọng Sinh Dụ Dỗ Hoàng Tẩu Vào Tròng

Chương 9

“Đồ có tìm được không?” Tạ Ký lạnh lùng cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

Nhắc đến chuyện này, Tống Hà càng khổ sở hơn.

Đường đường là Thái tử, thiên tử tương lai, vị chủ nhân lạnh lùng sắc bén của hắn lại ra lệnh cho hắn tìm thuốc khiến đàn ông không sinh con được? Dù có ghét Hoài Vương cũng không cần như vậy chứ? Gϊếŧ quách cho xong không được sao?

Tống Hà lắc đầu: “Vẫn chưa, nhưng thần tìm được một loại thuốc gọi là Ngũ Bộ Đảo. Chỉ cần một giọt, nghe nói có thể mất mạng ngay lập tức, không màu không mùi không dấu vết.”

“Lui ra đi.” Tạ Ký không nhìn hắn nữa, chỉ mở chiếc hộp thuốc ra.

Tống Hà không dám chậm trễ, lập tức vâng lệnh rời đi.

Trước khi rời khỏi, hắn nhìn thấy điện hạ lại bắt đầu bôi thuốc lên tay.

Đó là loại kem Phục Sinh, có thể khiến chỗ thiếu da thịt mọc lại như mới, không để lại dấu vết. Nhưng phải bôi ngay khi vết thương còn chảy máu, hòa vào máu và xương thịt, đau đớn vô cùng.

Đây là lý do tại sao trên đôi tay đã luyện võ nhiều năm của Thái tử lại không hề có dấu vết nào.

... Chàng sẽ loại bỏ cả những vết tích đã khắc ghi quá khứ của mình.

Tống Hà không hiểu tại sao một nam nhân lại để ý vẻ bề ngoài đến vậy.

Nhưng hắn không hiểu được quá nhiều điều.

Ví dụ như, trong căn phòng bí mật này có một phòng ngủ dành cho nữ nhân.

Mỗi lần đi qua căn phòng màu hồng trắng ấy, nhìn thấy con búp bê hình mèo nhỏ, trong lòng Tống Hà lại thấy vừa chán ghét vừa lo sợ. Người ta vẫn nói, biết quá nhiều sẽ bị gϊếŧ. Hắn nhất định phải cố gắng mạnh mẽ hơn để thoát khỏi vận mệnh chết sớm.

Trong phòng kín chỉ còn lại Tạ Ký. Chàng không liếc nhìn những cây nấm hoang dại một cái, ánh mắt rơi trên quyển Đông Châu Y Điển đặt trên bàn. Ánh mắt chàng lạnh lẽo, nụ cười trên đôi môi mỏng mang đầy vẻ chế giễu và khinh thường.

Đây là món quà cập kê mà Tạ Thần Hành đã tặng trong kiếp trước, được A Tự trân quý cất giữ. Sau khi trọng sinh, chàng luôn tìm kiếm cuốn sách này, không ngờ cuối cùng vẫn để Tạ Thần Hành tìm thấy trước.

Nhưng có sao đâu.

Bây giờ, nó vẫn thuộc về chàng.

Thiên mệnh vô dụng, lương duyên định trước cũng vô dụng. Trên đời này vốn dĩ không có chuyện nên hay không nên, chỉ có thể hoặc không thể mà thôi.

Tạ Ký đặt cuốn sách lên người, sau đó lấy ra một viên dạ minh châu từ trong áo, viên dạ minh châu được khắc thành hình một con mèo nhỏ. Chàng từ từ đặt nó lên giá nến.