“Chuyện xử lý thế nào rồi?” Tạ Ký vừa hỏi vừa cầm lên một chiếc chén trà.
Chiếc chén trà màu xanh thẫm, trên đó vẽ một con mèo trắng đang đùa nghịch với quả cầu lông, bên còn lại có một chiếc màu hồng phấn, cũng vẽ một con mèo trắng. Nhìn qua trông như một đôi.
Tống Hà mỗi lần nhìn thấy chiếc chén này đều cảm thấy kỳ lạ.
Không chỉ có chiếc chén này.
Trong căn phòng khắp nơi đều có hình bóng mèo. Dù không có mèo sống, nhưng ngay cả bức tranh treo trước sảnh cũng là bức “Mèo rừng chơi chim” của Từ Mậu.
Thái tử thật sự yêu mèo đến vậy sao?
Tống Hà không dám hỏi, cũng giống như hắn không dám hỏi tại sao lại tốn công sức như vậy chỉ để đổi món quà mà Hoài Vương tặng cho tiểu thanh mai của hắn. Hắn chỉ cúi mình bẩm báo: “Thần đã chặn Hoài Vương ở Ô Y Hạng, khiến ngựa kinh hãi rồi thay hộp gỗ, đồng thời để lại thẻ bài của nội đình. Thẻ bài đã bị thị vệ Huyền Thiết và nội giám của Hoài Vương nhìn thấy, hoàng đế và Lư Quý Phi ắt hẳn đã biết.”
“Ừm.” Đôi mắt phượng của Tạ Ký ánh lên một tia cười, nhiều năm sắp đặt cuối cùng cũng bắt đầu mang lại kết quả. Chàng đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên chiếc hộp gỗ tử đàn trước mặt, chàng dùng một tay mở hộp ra, vẻ mặt chán ghét. Khi nhìn rõ bên trong, chàng nhíu mày hỏi: “Sao lại không phải là Đông Châu Y Điển?”
Tống Hà nghe chàng nói thì hơi sững người.
Chiếc hộp gỗ chỉ qua tay hắn, làm sao Thái tử lại biết bên trong có gì? Nhưng hắn không dám nghĩ ngợi nhiều. Từ khi còn nhỏ, hắn đã xác định chàng là quân chủ mà hắn sẽ trung thành suốt đời, vì thế hắn tin rằng điện hạ là người không gì không thể. Biết trước món quà của người khác cũng chẳng có gì lạ.
“Đây là đồ Tham quân họ Tống kính dâng điện hạ vì ngài từng nói giúp họ trên triều. Thần sợ chiếc hộp thay thế có điểm khác biệt, nên không dám mang về. Theo như điện hạ nói, trong hộp của Hoài Vương là quyển thượng của Đông Châu Y Điển.”
Hắn lấy quyển y điển trong tay áo ra.
Đông Châu Y Điển là tác phẩm của Vạn Thế Minh. Hoài Vương vì muốn tìm một món quà tái ngộ cho biểu muội thân thiết mà phải đến Nam Việt cổ địa, trải qua muôn vàn hiểm nguy mới tìm được nửa quyển này. Lòng son của nam nhi thật đáng quý, tiếc rằng lại bị điện hạ của hắn phá hoại.
Nhưng mà thế lực nhà họ Thôi lớn mạnh, quả thật không thể để liên hôn với Hoài Vương.
Quận chúa Thanh Hà cao quý như thế, càng không thể gả cho Hoài Vương.
Nói thì nói vậy, nhưng nghĩ đến thứ mình đã thay vào, Tống Hà vẫn cảm thấy khó nói nên lời.