Hoàng hậu không có con, coi như là ngồi chung một con thuyền với chàng. Tin đồn trong Thượng Đô về việc nhà họ Thôi liên hôn với Hoài Vương chắc chắn khiến bà ta lo sợ, nhưng đối với Tạ Ký, chuyện này không đáng bận tâm. Nhà họ Thôi và Hoài Vương tuyệt đối không thể liên hôn, và A Tự của chàng càng không thể gả cho Tạ Thần Hành.
So với giải thích những điều này cho Hoàng hậu, hiện tại Tạ Ký còn việc quan trọng hơn cần làm.
Vì vậy chàng không đi gặp Hoàng hậu, chỉ nói với nội giám:
“Bảo bà ta không cần lo lắng.”
Đại nội giám nhíu mày, ông ta không nghĩ chuyện của nhà họ Thôi và Hoài Vương lại là chuyện nhỏ. Nếu Thái tử không để tâm, Hoàng hậu lại cứ canh cánh trong lòng...
“Cũng bảo bà ta tự giữ lấy tay mình, đừng làm ra những chuyện ngu ngốc mà ngay cả heo cũng không làm.”
“Ví dụ như mưu hại quận chúa Thanh Hà.”
Ngay trước khi nội giám quay người đi, Tạ Ký nói thêm.
Nội giám đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Tạ Ký đầy kinh hãi. Trong khoảnh khắc Tạ Ký lên tiếng, trong đầu ông ta cũng nghĩ đến việc ra tay với quận chúa Thanh Hà. Nếu không thể gϊếŧ Hoài Vương, một người ốm yếu như quận chúa chắc chắn dễ chết hơn.
Thái tử lại nghĩ đến điều đó rồi...
Đối diện ánh mắt yên tĩnh như tuyết đông của chàng, chỉ trong thoáng chốc, đại nội giám không dám nghĩ thêm bất cứ điều gì, ôm hộp thức ăn, vội vã rời đi.
Mùa đông năm ấy, là một mùa đông như địa ngục.
Mặt đất đầy máu, xương thịt tan nát.
Ngày hôm đó, ánh mắt của Thái tử cũng lạnh lẽo như vậy.
Đại nội giám không dám để thảm kịch lặp lại.
Dáng chạy trốn của ông ta chẳng mang đến chút thú vị nào cho Tạ Ký. Trên đời luôn có những kẻ tự cho là thông minh, làm ra những chuyện ngu xuẩn. Đồng minh của chàng, Hoàng hậu, chính là như vậy, kéo theo cả những người bên cạnh cũng không khôn ngoan hơn. Chẳng trách đời trước chết sớm đến thế.
Tạ Ký không thích người ngu.
Nhưng thân phận Hoàng hậu vẫn còn hữu dụng, chàng nhất thời chưa muốn thay thế.
Người hầu trong Đông Cung đã chuẩn bị xong mọi thứ. Tạ Ký thay y phục, bước vào nội điện, ấn xuống nút bí mật, mở một cánh cửa ngầm.
Chàng chuẩn bị làm chuyện quan trọng hơn.
Mật đạo là thứ chàng xây dựng sau khi trọng sinh được năm năm. Bắt đầu là một bậc thang dài không ánh sáng. Qua khỏi bậc thang là một sảnh sáng, có vài ba chiếc bàn ghế, tường trắng, nến vàng, không khác gì đại sảnh của một gia đình bình thường.
Trong sảnh, Tống Hà đã chờ Tạ Ký từ lâu. Vừa nhìn thấy chàng, hắn lập tức hành lễ, đầu cúi rất thấp, ánh mắt tràn đầy kính cẩn.