Nhiễm Kỳ không dám nói thêm lời nào, nhanh chóng lủi xuống lầu, sợ rằng nếu còn đứng đó thêm chút nữa, Cố Vũ Sâm sẽ ra tay dạy dỗ hắn.
[Cố Vũ Sâm sau khi nhận được thẻ “người tốt” lại tiếp tục được khen là “rất giỏi”. Chúc mừng nhé!]
[Cánh tay thầy Cố khỏe thật sự!]
[Lộ Vãn cao hơn mét tám, dù gầy thế nào thì cũng phải hơn 55 ký. Thầy Cố đúng là rất giỏi!]
[Tôi muốn biết “rất giỏi” này có nghĩa gì đây…]
[Muốn biết +1]
Sau khi đặt hành lý xuống phòng mình, Cố Vũ Sâm bước ra ban công. Ở giữa ban công có một cánh cửa gấp, chỉ cần đẩy ra là có thể sang ban công phòng Lộ Vãn. Chủ nhân ngôi nhà đã nối liền hai ban công, chỉ dùng cửa gấp làm ranh giới.
“Sao thầy Cố không đi cửa chính?” Lộ Vãn vừa lấy chiếc gối ôm hình cá mập ra khỏi vali, quay đầu lại thì thấy Cố Vũ Sâm đã xuất hiện trên ban công.
“Tiện thể đi qua đây xem một chút, rồi chờ cậu xuống lầu cùng.”
“Được thôi, tôi xuống ngay đây.”
Lộ Vãn đóng vali lại, đặt gối ôm lên giường, cẩn thận vuốt phẳng những nếp nhăn trên đó, sau đó hài lòng vỗ vỗ đầu con cá mập.
“Đi thôi.”
Ánh mắt Cố Vũ Sâm dừng lại trên chiếc gối ôm - một con cá mập xám trắng há miệng rộng, ngoạm lấy một chiếc đầu chó.
Thoạt nhìn giống như cá mập đang ăn thịt chó, nhưng nhìn kỹ hơn lại thấy đó là một chú chó đang khoác bộ đồ cá mập.
Lộ Vãn nhướng mày cười, trêu chọc: “Thầy Cố thích… ‘cá mập đầu chó’ à?”
[Chiếc gối ôm này thú vị ghê, “cá mập đầu chó”? Hay là “cún ngốc”?]
[Tôi muốn mua gối ôm giống Lộ Vãn, dễ thương quá!]
[Quả là một chú “cá mập đầu chó”, tôi cũng thích!]
[Lộ Vãn đi show thực tế mà còn mang theo gối ôm to như vậy làm gì nhỉ?]
[Truyền đi nào, thầy Cố thích “cún ngốc”.]
[Tôi, tôi chính là “cá mập đầu chó” đây! Thầy Cố thích tôi!]
“Trùng hợp ghê, tôi cũng có một cái.”
Lộ Vãn ngạc nhiên nhìn Cố Vũ Sâm, cảm thấy không giống phong cách của anh lắm. “Cá mập đầu chó à?”
“Không phải.”
“Vậy là gì?” Lộ Vãn tò mò, liệu có thứ gì thú vị hơn gối ôm của cậu sao?
Cố Vũ Sâm nhếch môi cười nhẹ. “Bí mật.”
Lộ Vãn: “...” Ấu trĩ.
Hai người xuống dưới tập hợp, không phải là người cuối cùng, nhưng cũng đứng áp chót.
“Thầy Cố, hai người trên đó làm gì mà giờ mới xuống?” Trần Bạc nhìn đồng hồ, nghi hoặc hỏi. “Sao lại căn đúng thời gian vậy?”
“Chỉ là trò chuyện với Tiểu Lộ một chút.” Cố Vũ Sâm thản nhiên đáp.
“Chuyện gì vậy? Kể cho mọi người nghe đi.” Trần Bạc vừa lên tiếng, những người khác lập tức tỏ vẻ hóng hớt.
Lộ Vãn tóm gọn trong một câu: “Trao đổi về gối ôm.”
“Ai mang theo gối ôm vậy?”
“Lộ Vãn? Hay thầy Cố?”
Nhiễm Kỳ nhướng mày nhìn Cố Vũ Sâm, tò mò hỏi: “Lão Cố, anh không lẽ lại mang theo con cá mập đầu ong đó sao?”
“Cá mập đầu ong gì cơ?”
Nghe thấy có người thắc mắc, Nhiễm Kỳ - người duy nhất biết chuyện – lập tức ưỡn thẳng lưng, giữ lại chút hồi hộp. “Lần trước tôi đến nhà lão Cố, thấy trên giường anh ấy có một con cá mập đầu ong.”
“Khó mà tưởng tượng được đấy, thầy Cố cũng ôm gối ôm ngủ à?”
“Chẳng lẽ đây chính là sự đối lập dễ thương?” Vương Giai Giai hào hứng, “Tối nay có thể lên xem thử không? Ý tôi là xem con cá mập đầu ong ấy.”
Cố Vũ Sâm: “Tôi không mang theo.”
Nhiễm Kỳ thắc mắc, “Vậy anh định mời Lộ Vãn đến nhà để xem gối ôm à?”
“Không phải, cũng không có chuyện mời mọc gì hết.” Lộ Vãn hơi khâm phục Nhiễm Kỳ, sao anh ta có thể khiến một chuyện bình thường trở nên mập mờ đến vậy?
“Là tôi mang theo gối ôm.” Lộ Vãn mặt không cảm xúc giải thích, “Thầy Cố thấy tôi có gối ôm, liền bảo rằng anh ấy cũng có một cái.”
“Không nhìn ra đấy.” Vương Giai Giai không ngờ một người trông có vẻ ngông nghênh, cool ngầu như Lộ Vãn lại mang theo gối ôm đi ghi hình. Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng khá hợp với cậu.
“Là gối ôm kiểu gì vậy?”
“Cá mập đầu chó.”
Nhiễm Kỳ phản ứng rất nhanh, đột nhiên bật cười.
“Vậy chẳng phải rất hợp với cái của lão Cố sao? Một đực một cái… Tôi thấy trên mạng có nhiều người hay tìm đối tượng cho thú cưng của mình lắm, hai người các cậu hợp nhau như vậy, hay là kết đôi đi?” Hắn chớp mắt đầy hàm ý, “Ý tôi là… gối ôm ấy.”
Lộ Vãn: “...”
Cố Vũ Sâm: “...”
Hạ Vũ Thiên nãy giờ không chen vào được câu nào, thấy hai người đều im lặng, bèn lên tiếng hỏi: “Thầy Nhiễm, ong và chó... thì hợp nhau ở điểm nào vậy?”
Nhiễm Kỳ không trả lời thẳng, mà lấy gối ôm của Lộ Vãn làm ví dụ: “Cá mập đầu chó... viết tắt là cá mập cún.”
“Vậy gối của thầy Cố là cá mập đầu ong, gọi tắt là gì? Cá mập mật ong? Cá mập ong?” Vương Giai Giai ngơ ngác.
Giang Đào bật cười, “Quả thật rất xứng đôi, mà tôi nói là hai cái gối ôm nhé.”
“Các cậu đang chơi trò đố chữ gì đấy? Tôi không hiểu gì cả!” Vương Giai Giai cầu cứu Giang Đào, “Là sao vậy?”
“Tiếng Anh của con ong đó.” Giang Đào nhắc khéo.
“Bee?” Vương Giai Giai lẩm bẩm mấy lần, rồi cuối cùng cũng bừng tỉnh sau một giây đơ người: “Cá mập... cá mập... bee.”
[Trời ơi sốt ruột quá, cá mập gì cơ?]
[Cá mập... bee hahahahaha, ôi cái trò chơi chữ này!]
[Thầy Cố ngoài đời cũng chơi mấy trò xàm xí thế này á?]
[Xin chào, tôi có một bé cá mập cún muốn ghép đôi với cá mập bee đây!]
[Nếu hai cái gối ôm thành đôi thật, chẳng phải thầy Nhiễm phải ngồi ghế chủ hôn à?]
[Từ trước đến nay tôi vẫn thấy thầy Cố rất nghiêm túc, cao cao tại thượng, ai ngờ cái trò chơi chữ này lại khiến tôi nhận ra thầy ấy cũng là người bình thường như chúng ta hahahaha!]
(Mình giải thích cái chỗ chơi chữ này một chút:
Shā gǒu – Cá mập cún: Đây là cái gối ôm của Lộ Vãn, có hình một con cá mập nhưng lại có đầu chó, nên gọi là “cá mập cún”.
Shā bee – Cá mập ong: Đây là cái gối ôm của Cố Vũ Sâm, theo lời Nhiễm Kỳ mô tả thì nó có hình con cá mập nhưng lại có đầu con ong.
Cái hài hước ở đây là cách chơi chữ với tiếng Anh: “bee” trong Shā bee phát âm giống từ “b” trong “baby”.
Khi ghép lại, Shā bee nghe giống với “shabby” nên mọi người mới nói đây một trò chơi chữ vô nghĩa.)
Lộ Vãn nhìn Cố Vũ Sâm với vẻ mặt khó tả. Trò chơi chữ vừa rồi thật sự không hợp với phong cách của anh chút nào. Nhận ra ánh mắt của cậu, Cố Vũ Sâm vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, khóe môi khẽ cong lên.
Thời gian đếm ngược gần hết, Tống Lâm Khê cuối cùng cũng lững thững đi xuống, sắc mặt có vẻ không tốt lắm. Trong lòng cậu ta lại càng căm ghét Lộ Vãn hơn. Cậu ta còn chưa xuống, vậy mà chẳng ai hỏi đến, mọi người vẫn cười nói vui vẻ dưới nhà, hoàn toàn quên mất sự hiện diện của cậu ta.
Tống Lâm Khê âm thầm siết chặt tay, cố gắng không nhìn về phía Lộ Vãn.
“Khách mời cuối cùng cũng có mặt, vậy chúng ta bắt đầu chia nhiệm vụ.” Trần Bạc lấy ra một tấm thẻ nhiệm vụ. “À đúng rồi. Theo quy định, người xuống muộn nhất sẽ chịu trách nhiệm thu dọn bát đĩa và rửa chén. Lâm Khê, trưa nay ăn xong cậu phải tự rửa bát đấy.”
Tống Lâm Khê siết chặt nắm tay, hậm hực khẽ đáp một tiếng. Cái chương trình rách nát gì đây, lại còn bắt nghệ sĩ đi rửa bát?
Trần Bạc thông báo hình phạt xong liền bắt đầu phân công nhiệm vụ.
“Chương trình của chúng ta có tên là "Kết Bạn Nào!" và bữa trưa hôm nay… sẽ do mỗi khách mời tự tay chuẩn bị một món ăn để chiêu đãi những người bạn trong căn nhà chung.”
“Phải nấu ăn sao?” Giang Đào từ đầu đến giờ vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng nghe đến đây thì sững người vài giây, rồi yếu ớt lên tiếng: “Nhưng tôi không biết nấu.”
“Giang lão sư không biết nấu ăn. Còn ai nữa không?”
Lộ Vãn lặng lẽ giơ tay, sau đó hỏi ngược lại: “Đạo diễn Trần, vậy những ai không biết nấu thì không cần nấu đúng không?”
“Nghĩ hay nhỉ? Không biết cũng phải nấu, đây gọi là chiêu đãi bạn bè.” Trần Bạc giơ xấp thẻ bài trong tay lên.
“Tổng cộng có bảy người, ở đây có bảy tấm thẻ, mỗi tấm tương ứng với một món ăn. Bốc được món nào thì phải làm món đó. Chúng ta còn có cả phần chấm điểm nữa.”
“Đạo diễn Trần, anh có quan tâm đến sự an toàn tính mạng của mọi người không?” Giang Đào hoảng hốt, “Tôi thật sự không biết nấu ăn! Tôi sợ rằng sau bữa ăn này, cả nhà sẽ phải nhập viện vì ngộ độc thực phẩm!”
Vương Giai Giai nhịn cười: “Không đến mức đó đâu chị Đào, cùng lắm thì không ăn thôi mà.”
Lộ Vãn hơi nhíu mày, trông như thể sắp đối mặt với một cuộc khủng hoảng. Đừng nói là nấu ăn, không quá lời khi nói rằng đời này, kiếp trước, hay thậm chí kiếp trước nữa, cậu chưa từng bước vào bếp.
Dù kịch bản cuộc đời cậu lúc nào cũng đầy bi kịch, nhưng gia đình vẫn sẵn sàng vung tiền để đào tạo cậu về âm nhạc và nghệ thuật. Điều kiện gia đình đủ tốt để đến cả hoa quả cũng do quản gia rửa sạch, gọt vỏ, cắt nhỏ và bày biện sẵn trên bàn.
Lộ Vãn còn nhớ, kiếp trước gia đình từng dặn dò cậu: “Đôi tay này là để tạo nên nghệ thuật, không phải để cầm dao.”
“Đạo diễn Trần, tôi… tôi cũng không giỏi nấu ăn lắm.” Tống Lâm Khê, từ lúc xuống lầu đến giờ vẫn giữ im lặng, rụt rè giơ tay, “Món duy nhất tôi biết làm chỉ có dưa chuột trộn.”
“Bảy người, mà hết ba người không biết nấu ăn?” Đạo diễn Trần chẳng hề bất ngờ, vì vốn đã chuẩn bị sẵn phương án đối phó. Hắn làm bộ trầm ngâm vài giây.
“Để đảm bảo nhiệm vụ có thể tiếp tục, những ai không biết nấu có thể ghép đôi với người biết nấu. Nhưng… mỗi cặp sẽ phải làm hai món.” Trần Bạc xòe xấp thẻ nhiệm vụ trong tay. “Bây giờ, mọi người hãy bốc thẻ chọn món ăn của mình.”
Lộ Vãn liếc nhìn Nhiễm Kỳ, người đang háo hức đứng bên cạnh mình, rồi lại nhìn sang Cố Vũ Sâm, người không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.
“Thầy Nhiễm và thầy Cố đều biết nấu ăn sao?”
Cố Vũ Sâm khẽ gật đầu, khiêm tốn đáp: “Biết một chút.”
Nhiễm Kỳ thì tỏ ra vô cùng tự hào: “Tôi cũng chỉ ở mức đầu bếp thôi. Cậu muốn ghép đôi với tôi không?”
Lời của Cố Vũ Sâm thì Lộ Vãn tin ngay, nhưng câu của Nhiễm Kỳ lại khiến cậu đầy hoài nghi. Chưa kịp từ chối, Cố Vũ Sâm đã thản nhiên hỏi một câu đầy ẩn ý.
“Là kiểu đầu bếp quên cho dầu khi xào rau, hay là kiểu chiên trứng nhưng bỏ luôn cả vỏ trứng vào chảo?”
Nhiễm Kỳ nghiêm mặt: “Cố Vũ Sâm, anh lại phá tôi nữa là tôi giận thật đấy.”
“Oh.”
Một âm tiết nhẹ tênh được thốt ra, nhưng lại đủ khiến Nhiễm Kỳ tức tối quay lưng, không thèm để ý đến Cố Vũ Sâm nữa.
Lộ Vãn: “…” Một ảnh đế, một siêu sao, sao người này còn ấu trĩ hơn người kia vậy?
[Lũ gà con tiểu học cãi nhau hahahaha!]
[Cố ca trước giờ luôn chỉ nhìn mà không nói, sao giờ lại bóc phốt thẳng vậy?]
[Có khi nào Cố ca cố tình phá để Lộ Vãn không ghép đôi với Nhiễm Kỳ không?]
[Tôi không quan tâm, cứ phải ship trước đã! Lộ Vãn, Cố ca đang tế nhị rủ cậu đấy!]
[Đám ship CP phiền ghê, đây là show kết bạn, muốn ghép đôi thì đi xem show hẹn hò đi!]
Tống Lâm Khê lập tức đưa ra lời mời ghép đôi: “Cố ca, em có thể ghép cặp với anh không?”