Sau Khi Chia Tay Tôi Nổi Tiếng Nhờ Làm Trai Hư Trong Giới Giải Trí

Chương 17: Cảm ơn, nhưng tôi không cô đơn vào ban đêm

Lộ Vãn chỉ cảm thấy điệu cười của Nhiễm Kỳ có chút kỳ lạ, không hiểu rốt cuộc câu nào của cậu đã chọc trúng điểm cười của anh ta.

Mãi đến khi thấy Cố Vũ Sâm hờ hững liếc mắt nhìn qua, Nhiễm Kỳ mới vội ho khan một tiếng, cố gắng kiềm chế nụ cười.

“Được rồi, giờ đến lượt tôi chọn nhỉ.”

Nhiễm Kỳ nhướng mày, không hề do dự mà đưa ra lựa chọn: “Lão Cố, chúng ta ở chung nhé?”

Cố Vũ Sâm không có ý kiến.

Bốn người còn lại, hai nam hai nữ, không cần phải chọn nữa.

Giang Đào và Vương Giai Giai thấy phòng nào cũng ổn, không quá bận tâm, liền hỏi: “Vậy hai người muốn ngủ phòng nào?”

“Tôi và Hạ ca đều được.” Tống Lâm Khê mỉm cười, “Mọi người chọn trước đi, phòng còn lại để chúng tôi ở là được.”

Nhiễm Kỳ chỉ quan tâm đến bạn cùng phòng, còn phòng ở thế nào cũng không quan trọng: “Để các cô gái chọn trước đi, thực ra mấy phòng cũng không khác biệt lắm.”

“Vậy chúng ta chọn căn có bàn trang điểm nhé?” Vương Giai Giai hỏi Giang Đào, “Sáng dậy trang điểm, một người có thể dùng phòng tắm, một người ngồi trước bàn trang điểm.”

“Tôi không có ý kiến.” Giang Đào nhún vai, trước đây cô từng tham gia show thực tế, cũng từng để mặt mộc lên hình, trang điểm hay không với cô không quan trọng.

“Vậy chúng ta ở phòng cạnh Lộ Vãn đi?” Nhiễm Kỳ quay sang bàn với Cố Vũ Sâm.

“Ban công phòng cậu ta ngăn cách với phòng bên cạnh một cánh cửa kính trượt. Nếu Lộ Tảo Tảo thấy cô đơn vào ban đêm, cậu ấy còn có thể gọi chúng ta trò chuyện qua cửa sổ.”

Lộ Vãn: “…Cảm ơn, nhưng tôi không cô đơn vào ban đêm.”

[Nhiễm Kỳ đã gửi lời mời trò chuyện, nhưng Lộ Vãn phũ phàng từ chối.]

[Anh ấy nói câu nào cũng rất nghiêm túc, nhưng tôi cứ thấy buồn cười sao ấy.]

[Tôi chỉ nhìn thấy Lộ Vãn dốc hết tâm tư để “gợi nhắc” đến thầy Cố thôi.]

[Nếu Lộ Vãn thật sự có suy tính gì, thì tại sao lại không chọn ở chung với thầy Cố?]

[Chẳng qua là trò “lạt mềm buộc chặt” kém cỏi mà thôi.]

“Bây giờ mọi người có thể lên lầu sắp xếp hành lý, mười phút nữa tập hợp tại nhà hàng Tây Đồ Lan Nhã.” Trần Bạc tuyên bố nhiệm vụ tiếp theo.

“Bắt đầu tính giờ, ai đến muộn sẽ bị phạt. Người xuống cuối cùng, dù không trễ, vẫn phải chịu hình phạt.”

Nghe vậy, các khách mời lập tức đi lấy hành lý của mình.

“Giang Đào, để tôi giúp cô.” Hạ Vũ Thiên cuối cùng cũng tìm được cơ hội tiếp cận Giang Đào, đương nhiên không thể bỏ lỡ dịp thể hiện bản lĩnh đàn ông trước ống kính.

“Không cần đâu, tôi tự…”

“Đừng khách sáo, tôi khỏe lắm mà.”

Vừa nói, Hạ Vũ Thiên vừa xách vali của Giang Đào lên, nhưng nụ cười trên mặt hắn lập tức đông cứng.

“Hay là để tôi tự…”

Hạ Vũ Thiên cắn răng, dù có vất vả cũng phải xách lên bằng được. Lúc này, hắn tuyệt đối không thể để lộ sự chật vật, chỉ có thể cố cười nói đùa: “Yên tâm đi, tôi sẽ không làm rơi vali của cô đâu.”

“Để tôi giúp Giai Giai nhé, vali của tôi nhẹ lắm, xách hai cái cũng không sao.” Nhiễm Kỳ tuy hơi ngốc nghếch, nhưng ít nhất cũng biết lúc này nên chủ động giúp đỡ.

Vương Giai Giai không phải kiểu người có sức khỏe tốt, nghe vậy liền ngại ngùng cười một chút: “Vậy thì làm phiền thầy Nhiễm rồi.”

“Khách sáo gì chứ.” Nhiễm Kỳ không để ý lắm, thoải mái cười, rồi xách vali của Vương Giai Giai lên lầu.

[Chó to ngốc nghếch cũng biết giúp đỡ, hiếm có ghê.]

[Nhiễm ca thực ra rất chu đáo với các cô gái. Trước đây lúc quay phim, anh ấy cũng rất tôn trọng nữ diễn viên, chỉ là hơi thẳng nam thôi.]

[Hình như vali của Tiểu Khê khá nặng, có khi nào cậu ấy sẽ là người xuống sau cùng không?]

Tống Lâm Khê đi theo hình tượng “cún con ngoan ngoãn”, không xách nổi vali cũng rất hợp với hình tượng này. Đi được đến bậc thứ bảy, cậu ta đặt vali xuống, thở hổn hển mấy hơi, nhưng vẫn không quên quay đầu nhìn về phía Cố Vũ Sâm, người vẫn chưa hành động.

Nhiễm Kỳ và Hạ Vũ Thiên đều đã chủ động giúp đỡ, mà Cố Vũ Sâm vốn tính cách hòa nhã, chắc chắn cũng sẽ không ngần ngại ra tay. Nếu có thể nhân cơ hội này để được anh giúp đỡ, biết đâu sau này có thể thân thiết hơn.

Sau khi tính toán kỹ lưỡng, Tống Lâm Khê cố ý dừng lại trên bậc thang vài phút. Cậu ta còn chưa kịp mở miệng nhờ giúp đỡ, đã nghe thấy giọng nói trầm ấm của Cố Vũ Sâm.

“Để tôi giúp cậu.”

Ánh mắt Tống Lâm Khê lập tức lấp lánh vui sướиɠ, đang định quay lại trả lời thì đã nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Lộ Vãn vang lên: “Không cần.”

Tống Lâm Khê sững người, nụ cười cứng lại trên mặt. Không phải nói với cậu ta, mà là nói với Lộ Vãn.

Tại sao lại là Lộ Vãn?

Cậu ta dựa vào đâu mà vừa hẹn hò với Sở Thời Hàng, lại vừa lên show thực tế ve vãn Cố Vũ Sâm?

Ánh mắt Tống Lâm Khê không thể che giấu nổi sự chán ghét. Cậu ta thực sự căm ghét Lộ Vãn, ghét đến mức chỉ mong cậu bị đá khỏi chương trình này càng sớm càng tốt.

Điều khiến cậu ta căm ghét nhất chính là khuôn mặt của Lộ Vãn.

Quá mức rực rỡ, chỉ cần xuất hiện là thu hút ánh nhìn của người khác. Nhưng vậy thì sao chứ? Dù có xinh đẹp đến đâu, cậu vẫn chỉ là một kẻ vô dụng không có đầu óc, chẳng thể nào sánh được với mình.

Tống Lâm Khê cay độc nghĩ, chỉ cần để Cố Vũ Sâm nhận ra bản chất xấu xa của Lộ Vãn, chắc chắn anh ấy sẽ tránh xa cậu.

“Thật sự không cần à?” Cố Vũ Sâm bắt chước giọng điệu khách sáo trước đó của Lộ Vãn, hỏi lại lần nữa.

Lộ Vãn tuy không phải kiểu người chăm vận động, nhưng dù gì cũng cao hơn một mét tám. Cậu liếc mắt nhìn Tống Lâm Khê đang cố ý dừng lại trên bậc thang, giọng điệu mập mờ: “Thầy Cố cảm thấy tôi ngay cả việc xách vali cũng không làm nổi sao?”

Đôi mắt đen láy của Cố Vũ Sâm ánh lên tia sáng nhàn nhạt, đáy mắt lộ ra chút vô tội, nhưng lại vô cùng phối hợp đáp lại: “Chỉ là tôi trời sinh thích giúp đỡ người khác, không biết thầy Lộ có thể cho tôi cơ hội này không?”

Lộ Vãn sững lại một chút. Cậu vốn chỉ định chế giễu Tống Lâm Khê đang giả vờ yếu đuối, không ngờ Cố Vũ Sâm lại nhập vai cùng cậu. Đôi mắt cậu ngơ ngác, nhất thời không tìm ra lời nào để nói.

Cố Vũ Sâm khẽ cong môi, như có như không đùa thêm một câu: “Không thể phụ lòng thầy Lộ đã tặng tôi một tấm ‘thẻ người tốt’ được.”

[Cố ca thích thẻ người tốt đến vậy sao?]

[Cái gì cũng ship thì đúng là đủ chất dinh dưỡng thật.]

[Tôi cảm thấy Cố ca đối xử với Lộ Vãn không giống bình thường, cưng chiều thấy rõ luôn kìa.]

[Kim chủ của Lộ Vãn không đơn giản đâu, đến mức khiến Cố ca chủ động cho nhiệt độ luôn đấy.]

[Không lẽ có người không biết Cố ca ghét nhất là bị kéo vào mấy vụ ghép đôi sao?]

[Cố ca chỉ ghét bị nghệ sĩ khác lợi dụng để tạo nhiệt thôi, chứ đâu có cấm fan ship CP đâu.]

Cố Vũ Sâm nhận lấy hành lý của Lộ Vãn, xách hai chiếc vali lên lầu một cách nhẹ nhàng. Lộ Vãn đi chậm lại vài bước, tụt lại phía sau, rồi cố ý liếc nhìn Tống Lâm Khê bằng ánh mắt đầy thách thức.

Tống Lâm Khê hoàn toàn không ngờ mọi chuyện lại diễn biến theo hướng này, đứng sững tại chỗ vài giây, cố gắng kiềm chế để không bộc lộ sự khó chịu.

“Lộ Vãn, thầy Cố đối xử với cậu thật tốt.” Cậu ta nhìn Lộ Vãn bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ giả tạo. “Có vẻ như thầy ấy đối xử với cậu không giống với người khác.”

Lộ Vãn bình tĩnh nhìn cậu ta một cái. Tống Lâm Khê cố tình nói như vậy để dẫn dắt khán giả trong livestream suy nghĩ lệch hướng. Ai trong giới cũng biết Cố Vũ Sâm không thích bị ghép đôi lung tung.

Chắc chắn trong livestream có không ít fan của Cố Vũ Sâm. Tống Lâm Khê cố tình nói vậy là để dụ fan của Cố Vũ Sâm vào công kích Lộ Vãn, nói cậu làm màu, cố tình tạo nhiệt bằng cách bám lấy người khác.

Ban đầu, Tống Lâm Khê định làm cho Lộ Vãn khó xử, nhưng không ngờ cậu ta lại tiếp nhận rất thoải mái, còn nở nụ cười rạng rỡ: “Vậy sao? Để lát nữa tôi hỏi thầy Cố thử xem.”

Cậu giả vờ giật mình đầy khoa trương: “Tôi nghe nói Tống Lâm Khê cảm thấy thầy Cố đối xử với tôi đặc biệt hơn người khác. Không biết cậu ấy đang ám chỉ điều gì nhỉ?”

Sau đó, cậu làm như chợt nhận ra điều gì đó, vẻ mặt kinh ngạc càng thêm rõ ràng.

“Chẳng lẽ cậu đang nói rằng… thầy Cố biết rõ cậu đứng trên cầu thang vì không thể xách nổi vali, vậy mà vẫn cố tình không giúp cậu?”

Sắc mặt Tống Lâm Khê lập tức thay đổi: “Tôi không có ý đó.”

“Không phải sao?” Lộ Vãn chớp đôi mắt xinh đẹp, vẻ mặt đầy bối rối. “Tôi cứ tưởng cậu đang ghen tị vì tôi có thầy Cố giúp xách hành lý, còn cậu thì không chứ.”

“Tôi chỉ muốn nói là thầy Cố rất tốt với cậu. Cậu đừng để thầy ấy thất vọng.” Tống Lâm Khê vội vàng giải thích, giọng điệu có chút gấp gáp.

Lại bắt đầu ra vẻ đáng thương rồi sao?

Chẳng lẽ tưởng chỉ có mình cậu ta biết diễn trò?

Lộ Vãn nhìn xuống cậu ta từ trên cao, cố tình xuyên tạc ý của Tống Lâm Khê.

“Cậu đang ám chỉ rằng thầy Cố có suy nghĩ đặc biệt với tôi à?”

“Tôi chưa từng nói vậy.”

Tống Lâm Khê không ngờ Lộ Vãn lại có thể lươn lẹo như thế, chỉ đôi ba câu đã xoay chuyển cục diện, khiến cậu ta cũng suýt bị dẫn dắt theo.

“Nếu thầy Cố không có suy nghĩ gì với tôi, vậy tại sao lại thất vọng về tôi?” Lộ Vãn nghiêm túc thắc mắc.

Tống Lâm Khê hoàn toàn không tìm được lời nào để đáp lại. Cậu ta mím môi, có chút lúng túng đứng chôn chân tại chỗ.

Lộ Vãn từ bao giờ lại trở nên sắc bén như thế?

[Lúc nào cũng nói Tống Lâm Khê gây chuyện, nhưng nhìn lại đi, rõ ràng là Lộ Vãn cố tình xuyên tạc lời cậu ấy.]

[Biết rõ mình bị ghét mà vẫn cứ tiến lên bắt chuyện hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ Tống Lâm Khê có sở thích bị ngược đãi?]

[Tôi bắt đầu nghi ngờ đoạn video rơi xuống nước kia, có khi nào chính Tống Lâm Khê cố tình gây chuyện không?]

[+1, hình như cậu ta cứ thích tự chuốc khổ vào thân.]

[Lộ Vãn ảo tưởng hơi quá rồi đấy, còn dám nói Cố Vũ Sâm có suy nghĩ đặc biệt với cậu ta? Đúng là không biết xấu hổ!]

“Thầy Lộ.”

“Ở đây.” Nghe Cố Vũ Sâm gọi mình, Lộ Vãn lập tức đáp lại, sải bước hai bậc thang một lúc, nhanh chóng bắt kịp anh.

“Không phải cậu tay không lên lầu sao? Sao lại đi chậm hơn cả tôi, người đang xách hành lý vậy?”

Lộ Vãn lập tức vỗ tay, vô cùng hợp tác. Cậu không chút do dự buông lời nịnh nọt: “Thầy Cố thể lực quá tốt, nhìn là biết mạnh hơn tôi rồi.”

Cố Vũ Sâm nghiêng đầu liếc nhìn Lộ Vãn một cái. Trong đôi mắt xanh kia, anh thấy rõ bóng dáng của chính mình, như thể toàn bộ ánh nhìn của Lộ Vãn chỉ dành cho anh.

Anh biết rõ cậu đang cố tình tỏ ra ngoan ngoãn để lấy lòng, vậy mà lại cảm thấy điều đó thật đáng yêu.

“Cậu thật sự nghĩ vậy à?”

“Đương nhiên rồi.” Lộ Vãn đáp rất nhanh, khóe môi hồng nhạt hơi nhếch lên. “Thầy Cố là người giỏi nhất mà tôi từng gặp.”

“Giỏi ở điểm nào? Nói cụ thể xem.” Một giọng nói đột ngột chen vào.

Lộ Vãn vẫn đang chăm chú nhìn Cố Vũ Sâm, không để ý đến Nhiễm Kỳ đã quay lại từ lúc nào. Đột nhiên một khuôn mặt phóng đại xuất hiện trước mắt, khiến cậu giật bắn mình. Cố Vũ Sâm phản ứng rất nhanh, khuỷu tay khẽ chống vào eo Lộ Vãn, giúp cậu giữ thăng bằng.

“Xin… xin lỗi! Tôi không cố ý dọa cậu đâu.”

Nhiễm Kỳ là người đầu tiên mang hành lý lên phòng. Trên đường xuống lầu, hắn tình cờ nghe thấy Lộ Vãn đang khen Cố Vũ Sâm, thế là đầu óc lập tức liên tưởng đến những điều không nên nghĩ.

Cố Vũ Sâm lạnh lùng quét mắt nhìn hắn. Nhiễm Kỳ lập tức đưa tay gãi mũi, chột dạ đáp: “Vẫn là lão Cố nhanh tay nhanh chân, xách hai cái vali mà vẫn có thể đỡ được cậu. Đúng là rất giỏi đấy!”

Lộ Vãn: “…”