[Khoan đã, Nhiễm ca, anh nói chuyện đàng hoàng chút đi, câu này dễ khiến người ta suy nghĩ lung tung lắm đó!]
[Nhiễm Kỳ giật mình đến trợn tròn mắt.]
[Nhiễm ca, Lộ Vãn và thầy Cố không hề qua mặt anh đâu, chẳng qua là phản xạ của anh quá chậm thôi!]
[Một thế giới nơi chỉ có Nhiễm Kỳ bị tổn thương đã hình thành, hahahaha!]
[Tôi toàn nghĩ bậy thôi, có thể miêu tả chi tiết hơn chút không? Rốt cuộc là “hợp tác” kiểu gì vậy?]
[Cảm ơn Nhiễm ca, tôi lại được dịp quắn quéo rồi!]
Lộ Vãn nhìn anh ta với vẻ mặt không cảm xúc, nhắc nhở: “Chú ý dùng từ.”
Nhiễm Kỳ tỏ ra bàng hoàng, Lộ Vãn sao lại có thể mặt dày như vậy?
Rõ ràng đã làm điều đó sau lưng hắn, vậy mà còn không cho hắn nói ra.
“Được rồi, được rồi, cậu không làm sau lưng tôi. Hai người quang minh chính đại ở bên nhau rồi.”
Lộ Vãn: “…”
Quan trọng là chuyện “sau lưng” sao?
Các khách mời khác đều ánh mắt sáng rực, đồng loạt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Rõ ràng bọn họ đều nhìn thấy linh vật Hồ Quy Quy, nhưng vì đang bận tìm kiếm khách mời bí ẩn nên đành tạm gác lại ý định chụp ảnh chung. Ai mà ngờ linh vật đó chính là khách mời bí ẩn thật.
“Nếu vậy thì…” Vương Giai Giai thắc mắc, “Nhiễm ca có tính là đã hoàn thành nhiệm vụ không?”
Lộ Vãn lập tức tranh thủ cơ hội bảo vệ thành quả của mình.
“Đạo diễn Trần yêu cầu là phải chụp ảnh cùng khách mời bí ẩn. Nhiễm ca chụp với Hồ Quy Quy, không tính.”
Ý cậu rất rõ ràng – chỉ có cậu mới hoàn thành nhiệm vụ.
Thực ra Nhiễm Kỳ không quan tâm chuyện ngủ phòng nào, nhưng bị Lộ Vãn khơi dậy lòng hiếu thắng, anh ta không chịu thua.
“Sao lại không tính? Đạo diễn Trần bảo chụp ảnh với khách mời bí ẩn, đâu có nói là không được chụp khi mặc đồ linh vật.”
“Tôi mới là người đầu tiên chụp ảnh với lão Cố!”
Lộ Vãn không phục: “Anh không nhận ra Hồ Quy Quy là thầy Cố, không tính.”
“Không nhận ra nhưng tôi vẫn là người chụp đầu tiên.” Nhiễm Kỳ cương quyết không nhượng bộ, còn tìm đồng minh: “Mọi người thấy sao?”
“Dĩ nhiên là Nhiễm ca trước.” Hạ Vũ Thiên không do dự đứng về phía Nhiễm Kỳ. Một kẻ mờ nhạt như Lộ Vãn sao cứ thích thể hiện nhiều đến vậy chứ?
Lỡ như Lộ Vãn giành được quyền ưu tiên, rồi đưa ra yêu cầu quá đáng thì sao?
Ví dụ như cậu ta muốn ngủ chung phòng với ảnh đế Cố hoặc Nhiễm Kỳ.
Vậy chẳng phải mấy ngày tiếp theo, toàn bộ độ hot của chương trình sẽ bị Lộ Vãn cướp sạch sao?
Hạ Vũ Thiên tuyệt đối không thể để chuyện này xảy ra. Anh ta giả vờ hỏi ý kiến: “Lâm Khê, cậu nghĩ sao?”
“Em cũng đứng về phía Nhiễm ca.” Giọng Tống Lâm Khê mềm mại, nói xong còn len lén liếc nhìn Nhiễm Kỳ một cái.
“Phải làm sao đây? Ai cũng có lý cả, em không biết nên đứng về phía ai nữa.” Vương Giai Giai khổ não.
Lộ Vãn quay sang nhìn Cố Vũ Sâm: “Thầy Cố, thầy thấy sao?”
“Ý kiến của tôi không quan trọng, quan trọng là ý kiến của tổ đạo diễn.” Cố Vũ Sâm nhàn nhạt đáp, giọng điệu còn mang theo chút trêu chọc.
[Khoảnh khắc đó tôi thật sự nghĩ rằng Cố Vũ Sâm sẽ đứng về phía Lộ Vãn.]
[Tôi cũng vậy! Không hiểu sao nữa!]
[Có lẽ là do bầu không khí lúc hai người họ chụp ảnh chung quá hợp!]
[Đừng tưởng bở! Dù thầy Cố thân thiện, nhưng anh ấy ghét nhất mấy trò gán ghép lung tung. Đừng có ship bậy!]
“Thanh toán trước đã, về nhà chung rồi bàn tiếp.”
Đôi mắt xanh nhạt của Lộ Vãn phản chiếu bóng dáng của Cố Vũ Sâm, sau đó cậu cũng gật đầu đồng ý.
Tổ đạo diễn chắc không ngờ sẽ có sự cố bất ngờ này. Trần Bạc vẫn khăng khăng rằng việc chọn Hồ Quy Quy làm khách mời bí ẩn là một quyết định vô cùng sáng suốt - chỉ thiếu nước giơ biển báo lên nói “Khách mời bí ẩn ở đây này!” mà thôi.
Trong lúc theo dõi livestream, Trần Bạc không để ý đến Nhiễm Kỳ, bởi vì khi chụp ảnh chung với Hồ Quy Quy, Nhiễm Kỳ chỉ đơn thuần nghĩ đó là một linh vật bình thường, chứ không hề liên tưởng đến chuyện đó chính là khách mời bí ẩn của chương trình. Nên lúc đó Trần Bạc không xem xét đến khả năng Nhiễm Kỳ cũng là một người hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng ngay khi quay lại cùng mọi người, Nhiễm Kỳ lại bất ngờ lên tiếng tranh luận.
“Theo lý mà nói…”
“Đừng có lý với luận gì hết.” Nhiễm Kỳ cắt ngang. “Anh nói thẳng đi, tính thế nào đây?”
Trần Bạc còn chưa kịp đưa ra quyết định, Tống Lâm Khê bỗng lên tiếng hỏi.
“Đạo diễn Trần,” cậu ta dè dặt, giọng điệu có chút thận trọng, “Người có quyền chọn phòng trước cũng có thể chọn bạn cùng phòng trước sao?”
“Nếu chọn phòng đơn thì tất nhiên không có bạn cùng phòng. Còn nếu chọn phòng đôi thì…” Trần Bạc ngừng lại một chút, ánh mắt vô tình lướt qua Cố Vũ Sâm.
“Thế này đi.” Mặc dù tình huống ngoài dự kiến, nhưng phản ứng của Trần Bạc vẫn rất nhanh nhạy.
“Nhiễm Kỳ và Lộ Vãn, hai người tự chọn đi.”
“Một người được ưu tiên chọn phòng, người còn lại được ưu tiên chọn bạn cùng phòng.”
Lộ Vãn và Nhiễm Kỳ liếc nhìn nhau.
“Nhiễm ca chọn cái nào?”
Nhiễm Kỳ trầm ngâm suy nghĩ. Thực ra anh ta cũng không thực sự muốn chọn phòng, chỉ là cảm thấy bản thân đã tìm ra khách mời bí ẩn trước, vậy mà lại bị Lộ Vãn gạt đi mất cơ hội, hơi mất mặt. Vì thế, anh ta muốn gỡ gạc lại một chút.
“Tôi chọn quyền xem phòng trước.”
“Được.” Lộ Vãn cũng tán thành.
Các khách mời cùng nhau lên lầu tham quan. Phòng ốc không có sự khác biệt quá lớn, tất cả đều sạch sẽ và gọn gàng. Các phòng đôi đều có hai giường đơn rộng 1m5, trong khi phòng đơn lại là một chiếc giường đôi lớn.
Ngủ một mình trên giường đôi rộng rãi… Lộ Vãn cảm thấy rất hấp dẫn.
“Vậy cậu chọn phòng nào?” Nhiễm Kỳ hỏi.
“Ý của thầy Nhiễm là nhường tôi chọn trước sao?”
“Hai người tranh luận nãy giờ dữ lắm mà, đến lúc này lại nhường nhau cái gì?” Giang Đào bật cười.
“Cũng đúng. Nếu thầy Nhiễm còn do dự như vậy, thì tôi chọn trước đây. Tôi chọn phòng đơn.” Lộ Vãn dứt khoát đưa ra quyết định.
Hạ Vũ Thiên và Tống Lâm Khê đều sững sờ, sau đó lại cảm thấy Lộ Vãn thật ngốc. Một cơ hội tốt như vậy mà không biết tận dụng để lấy lòng người khác, lại đi chọn phòng đơn?
Nhưng điều hai người nghĩ đến lại không giống nhau.
Hạ Vũ Thiên là một thẳng nam chính hiệu, đối tượng hắn muốn tạo hiệu ứng couple chỉ có thể là Giang Đào hoặc Vương Giai Giai. Nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không muốn bám lấy Cố Vũ Sâm hoặc Nhiễm Kỳ để tranh thủ chút danh tiếng.
Chỉ cần tạo dựng hình ảnh mối quan hệ thân thiết trước ống kính, sau này với danh nghĩa “bạn của Cố Vũ Sâm”, hắn cũng có thể dễ dàng tìm kiếm cơ hội hơn trong giới diễn xuất.
Tống Lâm Khê nghe rõ câu trả lời của Lộ Vãn, tim bất giác đập nhanh hơn, trong lòng dâng lên một tia mong đợi khó tả. Lộ Vãn không chọn ở chung với Cố Vũ Sâm, vậy thì… có phải cậu ta có cơ hội chọn không?
Rõ ràng biết Cố Vũ Sâm là người quá xa tầm với, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy anh, Tống Lâm Khê lại không thể ngăn bản thân suy nghĩ nhiều hơn.
Lỡ như thì sao?
Lỡ như Cố Vũ Sâm thích đàn ông?
Lỡ như… Cố Vũ Sâm thích cậu ta?
Nhiễm Kỳ thấy Lộ Vãn đưa ra quyết định dứt khoát như vậy thì hơi bất ngờ. Hắn vốn nghĩ cậu sẽ chọn phòng đôi để ở chung với ai đó, nào ngờ lại chiếm luôn phòng đơn. Vì thế, hắn cố ý hỏi.
“Thực ra lão Cố không quen ở chung với người khác lắm. Hay là chúng ta ở cùng nhau, cậu nhường phòng đơn cho lão Cố đi?”
“Không cần.” Trước khi Lộ Vãn kịp trả lời, Cố Vũ Sâm đã lên tiếng từ chối thay cậu.
“Nhiệm vụ chương trình tôi biết rồi, chụp ảnh cũng là tôi phối hợp. Tiểu Lộ đã hoàn thành nhiệm vụ, muốn chọn thế nào là quyền của cậu ấy.”
Thực ra Lộ Vãn cũng chẳng định nhường, nhưng thấy Cố Vũ Sâm nói vậy, cậu cũng khách sáo thêm một câu: “Thật không cần sao?”
“Ừm.”
“Vậy được, cảm ơn thầy Cố. Tôi sẽ không khách sáo nữa.”
[Lộ Vãn: Tôi chỉ tiện miệng hỏi cho có, nếu nhận lời thì là anh không biết điều đấy nhé.]
[Khó hiểu thật sự, có nghệ sĩ nào lại không biết tôn trọng tiền bối như vậy không? Hay là đang cố tình xây dựng hình tượng kỳ quặc?]
[Người ta hoàn thành nhiệm vụ đàng hoàng, được chương trình trao quyền ưu tiên, sao lại thành không tôn trọng?]
[Chắc chưa từng đi làm nhỉ? Mấy phép lịch sự tối thiểu cũng không biết.]
[Fan lâu năm của thầy Cố đây. Anh ấy đối xử với đàn em rất công bằng, chẳng bao giờ để tâm mấy chuyện này đâu, nên đừng nói quá làm gì.]
[Càng thiếu cái gì thì càng thích khoe khoang cái đó. Một số nghệ sĩ thích thể hiện có thể học theo thầy Cố đi.]
[Dù thầy Cố không để ý, nhưng Lộ Vãn đúng là gan thật.]
Lộ Vãn rất hài lòng với việc tối nay có thể một mình tận hưởng chiếc giường lớn. Dù Cố Vũ Sâm là hình mẫu lý tưởng trong mắt cậu, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu phải nhường phòng cho anh.
Hơn nữa, một nhân vật mờ nhạt như cậu bị chửi bị ghét mới là chuyện bình thường, ai lại mong đợi một kẻ vô danh khiêm nhường lễ độ chứ?
Cố Vũ Sâm khẽ cong môi: “Cảm ơn tôi làm gì? Cậu tự mình hoàn thành nhiệm vụ mà.”
“Tôi cảm ơn thầy đã phối hợp giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ.” Lộ Vãn nháy mắt với anh.
Theo quy tắc chương trình, nếu không ai chụp được ảnh chung với khách mời bí ẩn, quyền chọn phòng sẽ thuộc về Cố Vũ Sâm.
Nếu anh thật sự muốn tranh giành quyền ưu tiên, anh đã chẳng dễ dàng phối hợp với cậu như vậy. Vì thế, Lộ Vãn rất chân thành mà nói lời cảm ơn. Cậu nở nụ cười rạng rỡ, còn giơ tay làm động tác trái tim với Cố Vũ Sâm.
“Vô cùng cảm ơn thầy Cố! Thầy đúng là một người tốt!”
Nhiễm Kỳ không nhịn được mà bật cười. Hắn từng thấy không ít người tỏ tình với Cố Vũ Sâm, nhưng đây là lần đầu tiên có người tặng cho anh một chiếc “thẻ người tốt”.
Cố Vũ Sâm hơi khựng lại, giọng nói lộ chút bất đắc dĩ.
“...Cảm ơn. Tôi không ngờ lại nhận được thẻ người tốt một cách bất ngờ như thế này.”
[Chúc mừng thầy Cố vừa nhận được một tấm thẻ người tốt!]
[Hahaha, phản ứng của thầy Cố trông cứ như chưa từng bị phát thẻ người tốt bao giờ ấy!]
[Không đúng nha, thầy Cố vốn dĩ rất hòa nhã, không hề có khoảng cách với người khác mà? Không phải anh là người tốt thật sao?]
[Tự nhiên cảm thấy Lộ Vãn thật sự rất ngay thẳng, không giả tạo chút nào. Cậu ấy thẳng thắn thật đấy!]
[Cược thử xem Nhiễm ca sẽ chọn ai nào?]
[Chắc chắn là thầy Cố rồi! Hai người họ thân thiết lắm, còn là cặp Alpha độc thân ưu tú được công nhận trong giới nữa!]