Cậu ta đã nghĩ thông suốt rồi. Lúc nãy trên lầu, chẳng qua là do cậu ta chưa chủ động, nên Cố Vũ Sâm không chú ý cũng là điều bình thường.
Cố Vũ Sâm nổi tiếng trong giới với hình ảnh khiêm tốn, hòa nhã.
Trong các đoàn phim anh từng tham gia, từ nhân viên hậu trường đến đồng nghiệp đều hết lời khen ngợi thái độ chuyên nghiệp của anh. Anh chưa bao giờ tỏ ra kênh kiệu vì danh hiệu Ảnh đế, thậm chí còn sẵn sàng hướng dẫn các bạn diễn khi họ gặp khó khăn trong lúc quay.
Tống Lâm Khê từng nghe một tin đồn nhỏ, rằng từng có một nữ diễn viên suýt bị nhà đầu tư ép buộc, và chính Cố Vũ Sâm đã đứng ra giúp đỡ.
Giới giải trí vốn là nơi đầy rẫy danh lợi. Nếu đổi lại là một nghệ sĩ khác gặp tình huống này, chưa chắc họ đã dám đứng ra lên tiếng. Vì muốn bảo toàn sự nghiệp, vì sợ đắc tội với những kẻ có quyền lực… Dù là những ngôi sao đình đám, lộng lẫy trên sân khấu, suy cho cùng cũng chỉ là công cụ kiếm tiền của giới tư bản.
Ai dám đắc tội với nhà đầu tư chứ?
Vậy nên, so với những quy tắc ngầm đầy mờ ám, Cố Vũ Sâm giống như một làn gió trong trẻo giữa giới giải trí. Anh chỉ tập trung đóng phim, không chạy theo lưu lượng, chính trực và trầm ổn. Người ta thường nói, dù cả giới có sụp đổ, Cố Vũ Sâm vẫn sẽ đứng vững.
Thậm chí, fan còn trêu rằng anh là “bức tường cách ly scandal” của showbiz.
Người như Cố Vũ Sâm, nếu cậu ta chủ động bày tỏ rằng mình cần giúp đỡ, chắc chắn anh sẽ không nỡ từ chối, đúng không? Nghĩ đến đây, Tống Lâm Khê đỏ mặt, cố gắng tạo ấn tượng tốt về bản thân.
“Tôi không giỏi nấu ăn lắm, nhưng có thể phụ giúp thầy Cố một tay, rửa rau, cắt nguyên liệu gì cũng được.”
Tống Lâm Khê cố tình ám chỉ rằng cậu ta sẵn sàng làm một trợ thủ khiêm tốn, chỉ phụ trách việc vặt mà không đòi hỏi gì nhiều.
[Chắc Lâm Khê là fan của Cố ca nhỉ, muốn được ghép cặp với idol quá haha!]
[Đây là tu la trường sao? Tôi muốn xem Lộ Vãn và Tống Lâm Khê tranh giành Cố ca!]
[Tống Lâm Khê là người mở lời trước, Cố ca chắc sẽ không từ chối đâu nhỉ?]
[Làm ơn đi, Cố ca tuy khiêm tốn nhưng không phải ai cũng có thể bám vào được đâu. Những người chỉ chăm chăm kiếm nhiệt, câu lưu lượng mà chẳng tập trung vào sự nghiệp, Cố ca căn bản chẳng buồn để mắt tới!]
“Xin lỗi.” Cố Vũ Sâm đáp lại bằng giọng nhàn nhạt.
Lộ Vãn đã dời ánh mắt sang chỗ khác ngay từ khi Tống Lâm Khê vừa lên tiếng hỏi Cố Vũ Sâm.
Dù Cố Vũ Sâm có chủ động giúp cậu vài lần, nhưng Lộ Vãn không nghĩ mình có vị trí đặc biệt gì trong mắt anh. Còn mâu thuẫn giữa cậu và Tống Lâm Khê, có lẽ trong mắt Cố Vũ Sâm chỉ là những trò trẻ con vặt vãnh mà thôi.
Cậu chỉ muốn khiến Tống Lâm Khê bực bội, chứ không định kéo Cố Vũ Sâm vào chuyện này.
Bên kia, Vương Giai Giai và Giang Đào đã tự động bắt cặp với nhau, Lộ Vãn đành đưa mắt nhìn về phía Nhiễm Kỳ. Hạ Vũ Thiên chắc chắn sẽ không muốn ghép cặp với cậu, mà cậu cũng chẳng có ý định ghép cặp với hắn.
“Thầy Nhiễm.”
Lộ Vãn cảm thấy Nhiễm Kỳ quá tự tin vào bản thân, mà trong khoản nấu ăn thì có lẽ hắn không đáng tin cho lắm. Nhưng không sao, hai người có thể cùng nhau phá nát căn bếp, kẻ tám lạng người nửa cân.
“Cậu cuối cùng cũng nhận ra điểm tốt của tôi, muốn bắt cặp với tôi rồi hả?” Mắt Nhiễm Kỳ sáng rực, cảm thấy vô cùng mãn nguyện vì tài nấu nướng của mình được công nhận.
Lộ Vãn còn chưa kịp đáp lại thì giọng nói trầm ổn của Cố Vũ Sâm đã vang lên.
“Lộ Vãn.”
Lộ Vãn: “?”
“Anh ta lừa cậu đấy. Anh ta nấu ăn dở tệ, đừng ghép cặp với anh ta. Tôi nấu giỏi hơn.”
“Khoan, sao anh lại giành người với tôi thế?” Nhiễm Kỳ đầy oán giận. “Ai bảo tôi nấu dở? Anh chẳng qua là không muốn để Lộ Vãn ghép cặp với tôi thôi, đúng không?”
Cố Vũ Sâm thản nhiên: “Đúng.”
Nhiễm Kỳ: “…?”
Khoan đã… cứ thế mà thừa nhận luôn à?
Cố Vũ Sâm chẳng buồn nhìn hắn, ánh mắt lại đong đầy ý cười khi nhìn về phía Lộ Vãn: “Muốn ghép cặp với tôi không, thầy Lộ?”
[Tôi không ngờ luôn hahaha!]
[Tôi cứ tưởng sẽ là cảnh Tống Lâm Khê và Lộ Vãn tranh giành thầy Cố, ai dè thực tế lại là Nhiễm ca và thầy Cố tranh giành Lộ Vãn?]
[Thầy Cố đã chọn Lộ Vãn, vậy thì tôi cũng sẽ làm fan của cậu ấy! Đám mê nhan sắc phát cuồng rồi đây!]
[Không sao, Lộ Vãn chẳng có hình tượng gì để giữ, nên cũng chẳng sợ bị sụp đổ hahaha!]
[Bọn chê Lộ Vãn bám lấy người khác để tạo nhiệt đâu rồi? Rõ ràng là thầy Cố và Nhiễm ca đang bám lấy cậu ấy mà!]
Lộ Vãn có chút ngạc nhiên, liếc nhìn Tống Lâm Khê bên cạnh, thấy sắc mặt cậu ta đen thui, tâm trạng bỗng nhiên tốt hẳn lên, liền thuận miệng nịnh nọt một câu: “Tôi sợ sự vụng về của tôi làm ảnh hưởng đến tài nấu nướng của thầy Cố.”
Nhiễm Kỳ: “?”
“Vậy ý cậu là cậu chọn tôi chỉ vì không muốn ảnh hưởng đến lão Cố?” Nhiễm Kỳ cảm thấy hối hận khi tham gia chương trình này. Đây rốt cuộc là chương trình gì mà hắn cứ phải liên tục chịu tổn thương thế này?
Lộ Vãn cũng nhận ra câu nói vừa rồi có phần không ổn, nhưng cậu không định sửa lại, giả vờ như không thấy ánh mắt đầy oán trách của Nhiễm Kỳ.
Bên kia, sắc mặt Tống Lâm Khê vô cùng khó coi.
Cậu ta nghiến răng, không hiểu tại sao Cố Vũ Sâm vẫn chọn Lộ Vãn, dù ban đầu cậu ta không phải là lựa chọn đầu tiên của anh.
Tại sao chứ?
Vì gương mặt đẹp đẽ của Lộ Vãn sao?
Tống Lâm Khê vô cùng tức giận nghĩ: Gương mặt của Lộ Vãn đã mang lại quá nhiều lợi thế cho cậu. Nếu nó bị hủy hoại thì tốt biết bao!
“Thầy Cố, em...” Tống Lâm Khê không cam lòng, định tranh thủ thêm lần nữa.
“Xin lỗi, tôi đã có đồng đội rồi.” Giọng điệu của Cố Vũ Sâm không mang theo chút áy náy nào, vẫn lạnh nhạt và điềm tĩnh như cũ.
Sự không cam tâm trong lòng Tống Lâm Khê càng lúc càng lớn. Cố Vũ Sâm trước giờ luôn đáp lời người khác, chưa bao giờ tỏ thái độ kiêu căng. Nhưng lần này, cậu ta lại cảm nhận rõ sự hời hợt trong giọng điệu của anh.
Đến khi nhìn sang, cậu ta chợt thấy khóe môi Cố Vũ Sâm hơi cong lên một cách khó nhận ra. Anh đang hỏi Lộ Vãn: “Cậu muốn ăn gì?”
Không phải là giọng điệu khách sáo hay xa cách, mà là một sự tùy ý, thoải mái đến mức người ngoài khó mà chen vào.
Điên rồi sao?
Làm sao có thể chứ?
Lộ Vãn, dựa vào cái gì chứ?
Cậu ta xứng sao?
“... Ăn gì cũng được.” Lộ Vãn có phần gượng gạo đáp lại.
Nếu ăn ở ngoài, chắc chắn cậu sẽ không kiềm chế sở thích của mình, nhưng tình huống bây giờ lại khác. Người không biết nấu ăn thì không có quyền kén chọn.
“Cậu ăn cơm chiên dứa không?” Cố Vũ Sâm hỏi.
Đôi mắt Lộ Vãn sáng lên.
Cậu vừa thích cơm chiên dứa, lại vừa ghét nó. Nghe có vẻ đơn giản, nhưng hương vị của món này lại có sự khác biệt rất lớn tùy vào cách nấu.
Lộ Vãn cực kỳ kén ăn. Cùng là cơm chiên dứa, nhưng nếu quá dầu mỡ, cậu không ăn. Quá khô, không ăn. Cơm quá cứng, không ăn. Quá mềm, cũng không ăn. Bị khét, không ăn. Trứng không đánh tơi, không ăn. Đánh quá tơi, cũng không ăn. Vị quá đậm, không ăn. Quá nhạt, cũng không ăn.
Những người từng ăn chung với Lộ Vãn đều có chung một nhận xét - cậu ta kén ăn đến mức khiến người ta phải phát bực.
Nhưng mà...
Trong tình huống hiện tại...
Cậu không biết nấu ăn, còn Cố Vũ Sâm thì chủ động giúp đỡ. Thế nên dù có không hợp khẩu vị đi nữa, cậu cũng sẽ cố gắng giả vờ như đang ăn rất ngon.
“Muốn ăn gì cho món thứ hai?” Cố Vũ Sâm hỏi. Không phải là muốn làm món gì, mà là cậu muốn ăn gì.
“Cái gì cũng được, tôi không kén ăn.” Lộ Vãn hiếm khi tỏ ra có chút ngại ngùng.
Cố Vũ Sâm không tin lắm, anh hơi hất cằm, ra hiệu cho Lộ Vãn nhìn sang bên kia. Mấy khách mời khác đã đến chỗ đạo diễn Trần để chọn thẻ món ăn.
“Nếu không đi ngay, lát nữa chỉ còn sót lại mấy món thôi.”
“Vậy tôi đi đây?”
[Lộ Vãn với Cố ca, tôi ship cặp này rồi!!!]
[Cưng quá, thật sự cưng quá!]
[Cố ca có phải không thích Tống Lâm Khê không? Anh ấy lạnh nhạt với cậu ta ghê luôn.]
[Tôi cũng thấy vậy. Cố ca rất có phong thái, hiếm khi làm ai khó xử, vậy mà hôm nay…]
[Lộ Vãn: Thầy đang ẩn ý chê tôi đấy à?]
[Cố Vũ Sâm chắc lâu rồi không đóng phim nên danh tiếng giảm sút nhỉ? Lên show thực tế chẳng phải để kéo thêm fan sao? Còn bày đặt giữ hình tượng lạnh lùng làm gì?]
[Fan của Cố ca cũng mặt dày thật, còn dám khoe khoang anh ấy thân thiện? Anh ta đang cố tình làm Tống Lâm Khê bẽ mặt ngay trước ống kính, tỏ vẻ điềm đạm lịch sự để fan lao vào công kích giúp mình chứ gì?]
[Bọn tôi vui lòng làm hậu phương vững chắc cho Cố ca, còn fan của Lâm Khê tức giận vì không bám được thì thôi, đừng la lối nữa!]
Lộ Vãn không khách sáo nữa, bước đến chỗ đạo diễn Trần, nhanh tay giành lấy hai tấm thẻ nhiệm vụ. Một món là cơm chiên dứa, món còn lại là tráng miệng: bánh phô mai chanh.
Trước đó, chương trình đã cung cấp cho họ danh sách nguyên liệu cần mua vào buổi sáng, bao gồm tất cả thực phẩm cần thiết để nấu ăn. Nhiệm vụ của họ bây giờ chỉ là chế biến món ăn từ những nguyên liệu đó.
“Bây giờ bắt đầu chia nguyên liệu, mỗi người nhận đồ của mình rồi vào bếp đi.”
Đây là lần đầu tiên họ bước vào nhà bếp của ngôi nhà này, để phối hợp với hiệu ứng chương trình, ai cũng đồng loạt thốt lên đầy ngạc nhiên.
Một căn bếp mở rộng gần bốn mươi mét vuông, còn có một đảo bếp(1) lớn ở giữa, đủ rộng rãi để bảy người cùng làm mà không thấy chật chội. Họ có thể thoải mái hấp, nướng, chiên, luộc mà không hề bị ảnh hưởng lẫn nhau.
Căn bếp được thiết kế rất có thẩm mỹ, với những chậu cây xanh trang trí và hệ thống đèn treo tạo bầu không khí ấm áp. Đảo bếp còn được lắp thêm mặt bàn có thể kéo dài, đủ chỗ cho mười người cùng ngồi ăn.
Lộ Vãn cúi đầu nhìn nguyên liệu mình vừa nhận, hoàn toàn không biết nên bắt đầu từ đâu. Cậu im lặng vài giây, rồi hơi ngại ngùng hỏi: “Tôi có thể làm gì?”
Cố Vũ Sâm suy nghĩ một giây, rồi nghiêm túc đề nghị: “Làm linh vật may mắn?”
Lộ Vãn: “…”
(1) Đảo bếp là một phần bàn bếp độc lập, thường nằm ở giữa không gian bếp, tách rời khỏi các khu vực bếp nấu chính. Nó có thể được sử dụng làm nơi chuẩn bị thực phẩm, lưu trữ dụng cụ nhà bếp hoặc thậm chí làm bàn ăn.