Xuyên Thành Nữ Phụ Văn Thời Niên Đại

Chương 23: nấu ăn

Thím Vương rõ ràng cũng nghĩ đến việc này, hơi lúng túng ho nhẹ rồi nói: "Khụ khụ, không nhắc đến chuyện này nữa, phía trước chắc sắp dọn bàn tiệc rồi, Tang Thu, con qua đó ngồi đi, mau lên, để thím dẫn con qua."

"Vâng, được ạ." Tang Thu trả lời, đứng dậy đi theo thím Vương ra ngoài.

Dì Lý trông có vẻ mơ hồ, hình như bà đã nói sai điều gì thì phải?

Mãi đến hai giờ chiều tiệc mới kết thúc, trước khi ra về, dì Lý còn nhét thêm một phong bao lì xì nữa cho Tang Thu, miệng không ngớt lời khen Tang Thu có vận khí tốt, nếu chuyện hôm nay mà làm ầm lên, sau này không biết sẽ phiền phức thế nào nữa.

Tang Thu vẫn nhớ lời Trương Hồng dặn đi mua muối, nên tiện đường ghé qua Cung Tiêu Xã, mua muối chỉ tốn mấy hào.

Ra khỏi Cung Tiêu Xã, cô thấy có bán hạch bánh đào, nên mua nửa cân mang về.

Sau khi cùng thím Vương về làng, hai người chia tay ở đầu làng, lúc Tang Thu về đến nhà, trong nhà không có ai.

Cô đặt bánh hạch đào lên bàn trong phòng khách, rồi đem muối cất vào bếp.

Thời đại này Tang Thu cảm thấy thật sự bất tiện, không có đồng hồ, không biết được giờ giấc chính xác.

Đến khi người nhà họ Thích về đến nhà thì trời cũng đã sẩm tối, Tang Thu nghe thấy tiếng động liền chui từ bếp ra , trên tay vẫn còn dính nước.

Vương Yến nhìn thấy Tang Thu bước ra từ bếp, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, liền hỏi: "Em dâu, em đang nấu ăn à?"

Chủ yếu là nước trên tay Tang Thu vẫn chưa lau khô, rất dễ nhận ra.

"Không đâu, em chỉ mới thái củ cải thôi, còn chưa cho vào chảo nữa. Em chưa bao giờ nấu ăn, sợ làm hỏng đồ, nên đợi chị dâu về mà." Tang Thu mỉm cười trả lời.

Nghe Tang Thu nói thế, Vương Yến cũng không cảm thấy khó chịu. Thật ra, cô ấy cũng chẳng kỳ vọng gì ở cô em dâu này, ít nhất dạo gần đây cô đã ngoan hơn mấy ngày đầu mới về, không làm gì cũng không sao, chút việc vặt trong nhà Vương Yến làm được, Tang Thu chịu rửa rau, thái đồ là cô ấy đã thấy tốt lắm rồi.

Vương Yến bước vào bếp, nhìn thấy đống củ cải đã thái sợi đều tăm tắp trên thớt, trong lòng càng thêm kinh ngạc. Cô em dâu này thái rau cũng khá tốt, từng sợi củ cải mỏng đều tăm tắp, chẳng thua kém gì những người đã lăn lộn bếp núc cả chục năm.

"Em dâu, em thái rau khéo thật đấy, còn đẹp hơn chị thái nữa."

"Chị dâu nói quá rồi, em chỉ biết thái thôi, chứ nấu ăn thì không biết, làm sao mà so được với chị dâu đảm đang chứ. À, chiều nay em có mua ít bánh hạch đào, để ngoài phòng khách đấy, lát nữa chị dâu ăn thử đi."

"Bánh hạch đào á? Em mua thứ đó làm gì, chị cũng biết làm mà, có điều hơi tốn nguyên liệu thôi. May mà ngày mai cậu út về rồi, để dành cho em ấy ăn."

"Chị dâu còn biết làm món đó nữa sao, giỏi thật đấy. Vậy lần sau em không mua nữa, chị làm cho em ăn nhé."

Vương Yến quay lại, bắt gặp ánh mắt sáng long lanh của Tang Thu, trông bộ dạng thèm ăn hệt như đứa trẻ con. Nhưng nhìn lại cũng khá đáng yêu, nhất là khi Tang Thu vốn dĩ đã xinh đẹp, dáng vẻ ngoan ngoãn thế này càng khiến người ta mềm lòng.

"Được, chỉ cần mẹ đồng ý, chị sẽ làm cho em."

"Mẹ ơi, mẹ cho chị dâu làm cho con ăn đi~" Tang Thu quay sang nhìn Trương Hồng đang nhóm lửa bên cạnh, giọng ngọt ngào làm nũng, mềm mại kéo dài âm cuối, khiến Trương Hồng không nhịn được cười.

"Được, lần sau để chị dâu con làm cho con ăn. À, hôm nay con nhận lì xì được bao nhiêu rồi? Đã cất kỹ chưa, đừng làm rơi mất đấy." Trương Hồng dặn dò.

"Con nhận được mười tệ, dì Lý cho con hai bao, mỗi cái năm tệ, tổng cộng là mười tệ. Mẹ, lát nữa con đưa mẹ giữ hộ nha." Tang Thu chu môi, ngọt ngào đáp, miệng dẻo đến mức khiến người nghe cũng phải mềm lòng.