Ánh mắt của Trương Hồng tràn đầy ý cười, bà nhoẻn miệng nói: "Con cứ giữ lấy mà dùng, mẹ cần tiền của con làm gì. Tự mình giữ lại mà mua chút đồ ăn vặt."
"Mẹ, mẹ thật tốt, có mẹ làm mẹ chồng đúng là phúc phần mà con tu được từ kiếp trước." Tang Thu mắt long lanh nhìn Trương Hồng.
"Đi đi, chỉ giỏi dỗ mẹ thôi." Trương Hồng ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại rất vui vẻ. Được con dâu khen ngợi như vậy, bà cảm thấy vô cùng sung sướиɠ.
Trương Hồng dù sinh được một cô con gái, nhưng tính tình lại bướng bỉnh, bao nhiêu năm nuôi lớn cũng chưa từng làm bà vui vẻ như vậy. Đàn ông trong nhà lại càng không biết nói những lời ngọt ngào, bản tính thật thà chất phác. Con dâu lớn là Vương Yến cũng thật thà y như vậy, chưa bao giờ biết dỗ dành mẹ chồng.
Cho nên, Trương Hồng được Tang Thu dỗ dành như thế này trong lòng không khỏi hân hoan.
Vương Yến thấy Tang Thu nói ngọt với Trương Hồng mà mặt không đỏ, hơi thở không loạn, khiến mẹ chồng vui vẻ cười mãi không thôi, trong lòng không khỏi khâm phục. Cô thậm chí có chút ghen tị, ghen tị vì em dâu có cái miệng khéo léo như thế.
Đến tận bữa tối, nụ cười trên mặt Trương Hồng vẫn không hề tắt, làm Thích Chính không nhịn được nhìn bà thêm mấy lần.
Sau bữa tối, mỗi người trở về phòng.
Vương Yến nằm trên giường cùng Thích Thành, nhớ lại chuyện trong bếp lúc chiều, không kìm được đưa tay đẩy người bên cạnh rồi nói: "Thích Thành, anh nói xem Tang Thu có phải thay đổi rồi không? Anh có biết không, trước bữa tối em ấy dỗ mẹ cười đến mức không khép miệng lại được."
Thích Thành ậm ừ một tiếng: "Ừ, đúng là thay đổi, nhưng chỉ cần đừng trở lại như trước đây là tốt rồi."
Thích Thành cũng thấy dáng vẻ tươi cười đầy mặt của mẹ mình lúc đấy, giờ anh ấy mới hiểu thì ra là do Tang Thu dỗ ngọt khiến bà vui đến vậy.
"Cũng phải, em thì không giỏi ăn nói như vậy, nếu em cũng làm mẹ vui được như vậy thì tốt biết mấy."
"Thôi mơ đi, em không phải kiểu người biết dỗ ngọt người khác, nhưng em như vậy cũng tốt, mẹ rất thích em thế này."
"Xì, Thích Thành, anh đang khen em hay chê em đấy?"
"Khen em mà. Thôi ngủ đi, muộn rồi, mai còn phải làm việc."
"Ừm."
Trong phòng dần yên lặng, một lúc sau tiếng ngáy của người đàn ông vang lên.
---
"Giang Diệp, nhanh lên, chúng ta ra suối nhỏ bắt cá thôi!"
Bên ngoài sân vang lên tiếng gọi. Nghe vậy, Giang Diệp lập tức quay đầu nhìn Tang Thu đang ngồi trong sân, bắt gặp ánh mắt như cười như không của cô, cậu nhóc không khỏi lúng túng.
"Mẹ nhìn con làm gì? Bây giờ con đi xuống nước đều mặc quần mà!"
"Mẹ có nói gì đâu, con giải thích làm gì?" Cô cũng không nhắc gì đến chuyện lần trước cậu nhóc cởi truồng xuống nước, sao lại tự cảm thấy chột dạ thế?!”
"Mẹ...!"
"Con lại đi ra suối à? Nước ở đó có sâu không, có an toàn không? Hay con ở nhà đi, mẹ vất vả lắm mới nhặt được một đứa con trai lớn như thế này, không thể không quý trọng được." Tang Thu nói.
"Không sâu đâu, nước chưa đến cổ con mà, con không tới chỗ sâu đâu!" Giang Diệp làu bàu một câu, rồi chạy biến đi.
Cậu nhóc vừa đi, lại có người tới tìm Tang Thu.
"Tang Thu, đi hái nấm không?" Lần này là Thuý Lan - Con dâu nhà họ Tằng. Cô gái này tuổi tác cũng xấp xỉ Tang Thu, dạo gần đây rất hay rủ cô đi hái nấm. Mấy hôm trước trời mưa, nấm trong núi mọc rất nhiều, mà mỗi lần Thuý Lan đi cùng Tang Thu đều thu hoạch đầy giỏ.
Cho nên, đối với vận may của Tang Thu, Thuý Lan rất tin tưởng.
"Đi, tôi ra ngay đây." Tang Thu đáp lại, rồi quay vào bếp nói với Trương Hồng: "Mẹ, con đi lên núi hái nấm với Thuý Lan nhé."
"Đi đi, cẩn thận một chút." Trương Hồng trả lời.