Tô Kình Vũ? Là Tô Kình Vũ mà y đang nghĩ đến sao? Chính là cái tên huỷ diệt thế giới Vua Tang Thi mà y đang tìm kiếm đúng không?
【 Hệ thống, rốt cuộc ai mới là tên nhóc trẻ trâu muốn hủy diệt thế giới vậy? Tô Kình Vũ của thế giới trước có xuất hiện ở thế giới này không? 】 Lê Hân bị thông tin làm cho hoang mang mà quay sang cầu cứu hệ thống, nhưng mà, mặc cho y gọi thế nào thì nó vẫn im lặng chui rút vào sâu trong tâm trí, như thể không nghe thấy gì.
Lê Hân vô cùng bất lực với cái hệ thống 4843 rất là hay nghỉ hưu này, vốn tưởng rằng hệ thống này dùng tốt hơn loại hệ thống máy móc vô cảm kia, ai mà có dè bây giờ nó cũng chẳng giúp được gì. Trong chiến đấu đã không hỗ trợ được còn chưa nói, giờ đến lúc cần giải đáp thắc mắc cũng lặn mất tăm.
“Ừm? Nhớ kỹ chưa?” Khi Lê Hân đang cố gắng liên lạc với hệ thống, cằm y lại bị một bàn tay nâng lên, hắn cúi đầu dí sát vào mặt y, giọng nói trầm thấp pha chút ái muội mà nói, “Không nhớ được —— ta có thể nhắc lại lần nữa.”
Nhìn vẻ mặt nhất định không chịu bỏ qua của Tô Kình Vũ, Lê Hân đành buồn bực gật gật đầu, ngay sau đó, y cảm nhận được l*иg ngực của người đang ôm y rung nhẹ lên, theo sau là tiếng cười khẽ truyền đến từ phía trên đầu, hoàn toàn không phù hợp với bầu không khí căng thẳng ở hiện trường lúc này.
Quả nhiên người họ Tô đều có bệnh. Nhưng Lê Hân lại phát hiện bản thân không hề phản cảm với hành động vuốt lông của Tô Kình Vũ, y vui vẻ thoải mái mà nằm ở trong lòng ngực hắn, nhìn về phía cảnh tượng trước mặt, thỉnh thoảng còn dùng tinh thần lực để chỉ dẫn cho sư tử nhỏ cách tấn công. Nhờ sự tham gia của sư tử nhỏ mà cán cân chiến thắng nhanh chóng nghiêng về phía hai đội ngũ, bởi vì chỉ trong một khoảng thời gian ngắn y được Tô Kình Vũ vuốt ve thôi mà con nhện biến dị đã bị đánh gãy hai chân, có thể thấy sức chiến đấu của sư tử nhỏ đã được nâng lên đáng kể.
“Đó là thú cưng của ngươi à?”
Trong lúc Lê Hân còn đang chăm chú quan sát trận chiến thì trước mắt y bỗng tối sầm lại, đôi mắt rõ ràng đã bị "Tô Kình Vũ" che lại, giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai y, dù không hiểu tại sao hắn lại biết được sư tử nhỏ là thú cưng của y, nhưng Lê Hân vẫn nhanh chóng gật gật đầu, y có chút tò mò không biết hắn nhìn mình như thế nào. Một con mèo có thể thu phục được một con sư tử, quả thực quá là khó tin, chưa kể đến hành vi của y lại quá thông minh và cũng mang tính nhân tính hóa, thật sự rất dễ khiến cho người ta nghi ngờ.
Tô Kình Vũ tuy không biết Lê Hân đang nghĩ gì, nhưng hắn lại rất không vui khi thấy y dồn sự chú ý vào thứ khác, hắn liền theo bản năng mà bịt mắt y lại, rồi mới thản nhiên nói: “Lông con sư tử này nhà quê muốn chết, thân hình quá béo, động tác không đủ nhanh nhạy, lực công kích quá thấp blabla……”
Dù không nhìn thấy được cảnh tượng đánh nhau, Lê Hân biết rõ sư tử nhỏ nhà mình không hề tệ như lời Tô Kình Vũ nói, tuy rằng không hiểu tại sao hắn lại cố tình dìm hàng thú cưng của mình, nhưng so với một người chỉ giống mà không quen như "Tô Kình Vũ” này, y vẫn nghiêng về phía sư tử nhỏ hơn. Vì thế, y liền giơ móng cào một phát lên mu bàn tay đang che trước mắt mình. Nhưng kỳ lạ là, dù y đã dùng khá nhiều sức lực thì móng vuốt của y vẫn không thể để lại một vết trầy xước nào trên tay hắn, dù sao thì hiện tại y đã đạt đến dị năng cấp ba, cơ thể cũng đã được cường hóa, ngay cả cây leo cũng có thể cào rách, vậy mà sao lại không phá nổi da của một con người cơ chứ?
Chắc chắn không phải là do y quá yếu, dù sao thì ngay cả dây mây y cũng có thể cào được, vậy thì chính là do “Tô Kình Vũ” quá mạnh!
Nhận thức được điều này, Lê Hân lập tức ưỡn thẳng người, định nhảy khỏi vòng tay của Tô Kình Vũ, nhưng ngay khi vừa rời khỏi lòng hắn, y đã bị một bàn tay giữ chặt sau gáy, treo lơ lửng giữa không trung.
Lê Hân không cam lòng mà quẫy đạp kịch liệt, nhưng bàn tay nắm chặt gáy y vẫn bất động không nhúc nhích.
“Đừng quậy.” Nhìn con mèo bỗng nhiên náo loạn, Tô Kình Vũ ôm y trở lại vào lòng, thành thục gãi cằm y, sau đó nhẹ nhàng vuốt xuống bộ lông mềm mại, giọng nói dịu dàng mà trầm ấm, “Nếu là vì cú tấn công vừa rồi khiến ta không bị thương làm ngươi tức giận, thì ngươi có thể thử lại lần nữa, ta đảm bảo sẽ chảy máu. Vậy nên, đừng giận nữa, được không?”
Lê Hân lúc này mới dám chắc “Tô Kình Vũ” này thực sự có gì đó không bình thường, ở thế giới này, rõ ràng y chỉ mới gặp hắn lần đầu, vậy tại sao hắn lại dùng giọng điệu cưng chiều như thế với y? Chẳng lẽ…
【 Ký chủ, biết đâu Tô Kình Vũ chỉ là một tên nghiện mèo, nhìn thấy một con mèo Ragdoll đáng yêu thì muốn vuốt ve mà thôi, dù gì thì loài mèo chúng ta chính là mị lực bắn ra tứ phía kia mà. 】 Trong lúc Lê Hân còn đang khó hiểu thì giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên bên tai, nghe xong lời giải thích của hệ thống xong, y liền hỏi: 【 Hệ thống, sao hồi nãy mày không online? 】
Đợi một hồi lâu, sau khi xác định được hệ thống lởm lại đang “giả chết” không chịu trả lời, Lê Hân mới quay lại với thực tại, đúng lúc này y lại thấy Tô Kình Vũ đang cầm móng vuốt nhỏ của mình mà cào lên mu bàn tay hắn, hơn nữa nhìn mấy dấu vết chồng chất lên nhau kia có lẽ cũng không phải một hai lần, đã sắp trầy da đến nơi rồi. Lê Hân vừa kinh ngạc trước sức phòng thủ đáng gờm của Tô Kình Vũ, vừa nhanh chóng rụt móng vuốt của mình về, y lại lần nữa chắc chắn một điều —— Mấy người họ Tô đều có bệnh!
“Mèo con?” Thấy móng vuốt nhỏ trong tay đã biến mất, ánh mắt của Tô Kình Vũ đột nhiên trở nên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lê Hân, mà y lại từ gương mặt không chút biểu cảm ấy mơ hồ cảm nhận được một tia, uất ức?
Uất ức cái lông gì mà uất ức? Lê Hân tức muốn hộc máu, y chỉ rụt móng vuốt lại để ngăn hắn tự ngược đãi bản thân, vậy mà y còn sai sao? Nhưng nhìn cái tên mang lại cảm giác rất giống người yêu cũ đang dùng vẻ mặt vô cảm để nhìn mình, y bất giác cảm thấy mười phần bất lực, đành phải chuyển hướng chú ý mà đưa tay chỉ về phía những người đang chiến đấu. Nếu Tô Kình Vũ đã không bận tâm đến hành vi có phần nhân tính hóa của y, thì y cũng lười giấu giếm, dù sao thì trực giác của y cũng cảm thấy hắn không hề có ác ý với mình.
“Ngươi không thích con nhện con kia à?” Thấy Lê Hân gật gật đầu, Tô Kình Vũ cũng chú ý tới một tia buồn bực chợt xẹt qua trong mắt y, trong lòng hắn cảm thấy buồn cười, xem ra lần này đến đây là một quyết định đúng đắn, ít nhất đã gặp được một con mèo thú vị. Trước ánh mắt đầy ghét bỏ của Lê Hân, hắn vác y lên vai, sau đó bước thẳng về phía trung tâm cuộc chiến.
“Tiến sĩ Tô, nơi này nguy hiểm, ngài mau quay lại ——” trốn ra đằng sau đi. Nhìn thấy Tô Kình Vũ tiến tới, đội trưởng của nhóm chiến đấu vội vàng khuyên nhủ, nhưng lời còn chưa dứt, anh đã phải há hốc mồm kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng trước mắt —— Tô Kình Vũ chỉ khẽ vung tay một cái, một tia sáng trắng lập tức lao thẳng về phía con nhện biến dị, nó ngừng lại mọi hành động, thân thể to lớn nhanh chóng sụp xuống, trong mắt nó thoáng hiện lên một vẻ bối rối tựa như vẫn đang không hiểu vì sao mình lại đột ngột chết đi?
Mạc Diệc Nhiên và những người còn lại trong đội đứng ở bên cạnh cũng kinh ngạc sững sờ, đặc biệt là sắc mặt của Mạc Diệc Nhiên trầm xuống đến đáng sợ, rõ ràng cậu ta không hề cảm nhận được một tí xíu dao động tinh thần lực dị năng nào trên người Tô Kình Vũ, vậy tại sao đòn tấn công của hắn lại mang theo tinh thần lực rõ ràng đến vậy chứ? Trong khi Mạc Diệc Nhiên còn đang chìm trong suy nghĩ, thì đồng đội của cậu ta cũng tỏ vẻ bất mãn.
“Cậu có ý gì? Rõ ràng có thể sớm giải quyết con nhện biến dị này, tại sao lại đợi đến bây giờ mới ra tay?”
“Bọn tôi đã đánh nó sắp chết rồi, bây giờ cậu chen vào một tay là có ý gì hả? Muốn cướp lấy chiến lợi phẩm à?”
“Bình tĩnh một chút.” Thấy đồng đội đột nhiên nổi giận, Mạc Diệc Nhiên lập tức cau mày, giơ tay ra hiệu cho mọi người bình tĩnh lại. Ngại áp lực ngày càng thâm sau của Mạc Diệc Nhiên trong khoảng thời gian này, hầu hết mọi người đều ngừng tiếng mắng chửi ầm ĩ lại, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn Tô Kình Vũ vẫn đầy thù hận, như thể muốn xé xác hắn ngay tại chỗ, dù sao thì vừa rồi bọn họ đã vất vả chiến đấu lâu như vậy, còn Tô Kình Vũ chỉ cần một đòn đã kết thúc con nhện đó, thật sự khiến cho bọn họ vô cùng bất mãn, không chỉ vì rõ ràng hắn có năng lực nhưng không ra tay sớm, mà còn bất mãn vì hắn sẽ cướp lấy chiến lợi phẩm, bởi vì theo thỏa thuận trước đó, người gϊếŧ được con nhện biến dị sẽ nhận được tinh hạch.
“Ngươi có thể gϊếŧ con nhện biến dị này, tại sao vừa nãy không ra tay?” Một người đàn ông đột nhiên lao ra từ đám đông, trên mặt gã lộ vẻ cuồng loạn và tuyệt vọng, phóng một lưỡi dao bằng gió về phía Tô Kình Vũ.
Tô Kình Vũ chậm rãi nghiêng người tránh đòn tấn công, tay trái giữ chặt lấy Lê Hân để y không bị rơi xuống. Sau khi tránh được lưỡi dao gió đầu tiên, hắn mới chuyển tầm mắt lạnh nhạt về phía gã đàn ông đang bị Mạc Diệc Nhiên ra lệnh khống chế lại, nhàn nhạt mở miệng: “Tại sao tôi phải ra tay? Không phải do mấy người muốn tinh hạch của con nhện này nên đã đề nghị hợp tác sao? Hơn nữa, người phát hiện ra con nhện biến dị này trước tiên —— hình như là chúng tôi đi? Vừa nãy đúng lúc tôi định ra tay gϊếŧ con nhện thì mấy người lại xuất hiện, đề nghị hợp tác mà không đợi tôi đồng ý đã trực tiếp tấn công nó, chuyện này còn có thể trách tôi sao?”
Đúng là độc miệng thật đấy. Lê Hân thoải mái nằm trên vai Tô Kình Vũ mà nhàn nhã quan sát màn kịch, còn ra lệnh cho sư tử nhỏ đi sang một bên nghỉ ngơi, y nhìn sang gã đàn ông cuồng loạn vừa rồi còn muốn tiếp tục tấn công Tô Kình Vũ lần nữa mà không khỏi thở dài. Trên đời này, chẳng ai nợ ai cái gì cả, không giúp là chuyện bình thường, còn giúp thì đó là lòng tốt của người ta. Thế giới hòa bình đã vậy, huống chi giờ đây còn là mạt thế? Hơn nữa mấy người còn định cướp đoạt chiến lợi phẩm của người khác, thì trách được ai?
Bị Tô Kình Vũ vạch trần suy nghĩ, sắc mặt của Mạc Diệc Nhiên thoáng lạnh đi, nhưng may mắn là gương mặt cậu ta bình thường vốn đã như vậy rồi nên không ai nhận ra. Cậu ta bước lên phía trước một bước, chắp tay với Tô Kình Vũ, sau đó lấy từ túi áo ra một viên tinh hạch màu cam rồi ném cho hắn, giọng nói mang đầy ý xin lỗi: “Tiến sĩ Tô, thật ngại quá, vì bạn gái của Tiểu Hà vừa bị nhện biến dị tấn công bị thương nên cảm xúc cậu ấy không ổn định, nếu có chỗ nào mạo phạm, mong ngài thứ lỗi.”
Tinh hạch đó thoạt nhìn như lấy ra từ túi áo, nhưng Lê Hân lại cảm nhận được một thoáng dao động của dị năng không gian, nhận ra cậu ta lấy viên tinh hạch ra từ không gian riêng, ánh mắt y chợt xẹt qua một tia tối tăm, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ mà một con mèo nên có, sau đó lỡ đãng nghiêng mắt nhìn sang người gọi là “bạn gái” của gã đàn ông kia.
Nhờ vào tinh thần lực đã được đột phá, Lê Hân rõ ràng cảm nhận được một loại hơi thở khiến cho tinh thần lực của y cực kỳ chán ghét phát ra từ cơ thể cô gái đó, loại hơi thở này y đã từng gặp qua trên người của tang thi. Ý thức được điều này, y lập tức hiểu ra, cô gái đó rất có khả năng đã bị nhiễm virus, nhưng vì là dị năng giả nên thời gian phát bệnh bị kéo dài, hơn nữa miệng vết thương của cô ấy còn nằm ở nơi không ai chú ý, nên ngay cả Mạc Diệc Nhiên cũng không hay biết điều này.
Bị lây nhiễm virus không phải là không có cách chữa trị, sau này cũng đã nghiên cứu phát minh ra thuốc kháng sinh chống virus tang thi, nhưng đó là ở tương lai, chứ không phải là hiện tại. Bây giờ nếu muốn chữa trị virus tang thi thì ngoài việc cần phải có dị năng trị liệu cấp cao, mà còn phải có nước thần kỳ trong không gian của Mạc Diệc Nhiên. Mạc Diệc Nhiên đã cướp viên Ngũ Thải Thạch của nguyên thân có chứa một không gian có khả năng phát triển, bên trong không gian còn có một hồ nước đa năng, loại nước này không chỉ kích phát dị năng cho người thường, tăng cường năng lượng cho người sở hữu dị năng, mà còn có thể loại bỏ virus tang thi. Nhưng mà thất phu vô tội, hoài bích có tội, Mạc Diệc Nhiên lo sợ không gian này bị người khác phát hiện rồi cướp mất, cho nên cậu ta vẫn luôn giữ kín bí mật này, thậm chí ngay cả nhóm tiểu công ở bên cậu ta cũng không biết đến sự tồn tại của nó.
Kéo lực chú ý trở về tình hình trước mặt, Lê Hân nhìn cô gái tràn đầy bất an dang co mình run rẩy mà thở dài nột hơi. Trước đó y cũng đã để ý thấy gã đàn ông kia trong lúc bị con nhện biến dị tấn công đã kéo bạn gái gã ra làm lá chắn, mặc dù cô ấy đã tránh được nhưng vẫn bị quệt ra một vết thương nhỏ, xui xẻo bị lây nhiễm virus.
Mà Tô Kình Vũ cũng biết được chuyện xảy ra liền khẽ bật cười mỉa mai, hắn tiến lên một bước, đôi mắt lạnh băng trực tiếp khiến cho gã đàn ông cứng đờ tại chỗ: “Nếu không phải anh kéo bạn gái mình ra làm lá chắn thì anh nghĩ bây giờ anh vẫn còn mạng để đứng đây mà bát nháo sao?”
Nhóm của Mạc Diệc Nhiên nghe vậy lập tức sững sờ, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Tiểu Hà đang đứng im lặng, có người lên tiếng dò hò: “Tiểu Hà, những lời hắn nói có phải sự thật không?”
“Tiểu Hà, sao cậu lại làm vậy? Không phải cậu rất yêu Hồ Hoan sao?”
Toàn đội lại một lần nữa náo loạn lên, khiến cho Mạc Diệc Nhiên phải phát tán tinh thần lực ra mới có thể ép xuống, nhìn sang Tô Kình Vũ lại lần nữa làm cho đội ngũ của mình bị chia rẽ, cậu ta dịu giọng trấn an: “Chuyện nội bộ thì khi nào trở về rồi lại tính, đỡ phải khiến người ngoài cười chê.” Mọi người tuy không hài lòng nhưng cũng hiểu ý của Mạc Diệc Nhiên, nên đành phải nhẫn nhịn. Còn Tiểu Hà đầy vẻ tội lỗi mà đi tới bên cạnh Hồ Hoan, nhưng Hồ Hoan lại không đáp lại gã.
“Để tiến sĩ Tô phải chê cười rồi.” Dù trong lòng vẫn tràn ngập nghẹn khuất, Mạc Diệc Nhiên vẫn cố gắng mỉm cười, ánh mắt cậu ta lướt qua thi thể con nhện biến dị đang nằm trên mặt đất, có chút đau lòng đầy tiếc nuối, muốn thử dùng dị năng không gian để lấy tinh hạch từ xa.
Nhận ra điều đó, Lê Hân nhanh chóng giơ móng vuốt lên, một luồng khí trong suốt lập tức chặn đứng tinh thần lực của Mạc Diệc Nhiên.
“Phụt ——” Mạc Diệc Nhiên đang nói chuyện lại bất ngờ phun ra một ngụm máu, dọa sợ một trong những tiểu công bên cạnh cậu ta Mã Vũ Thừa. Hắn ta vội vàng ôm lấy Mạc Diệc Nhiên, lo lắng hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì, còn những người trong đội của cậu ta cũng đầy cảnh giác nhìn về phía mấy người Tô Kình Vũ, nghi ngờ bọn họ đã tấn công Mạc Diệc Nhiên.
“Tôi không sao đâu.” Mạc Diệc Nhiên miễn cưỡng đứng thẳng người dưới sự hỗ trợ của Mã Vũ Thừa, ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc nhìn về phía Tô Kình Vũ, vẻ mặt giằng co một hồi lâu mới lên tiếng chào tạm biệt với hắn, sau đó để đám người Mã Vũ Thừa đưa cậu ta cùng rời đi. Không phải cậu ta muốn từ bỏ viên tinh hạch, nhưng lúc này rõ ràng là không phải đối thủ của Tô Kình Vũ, muốn trộm cũng trộm không được, chỉ đành đợi cơ hội khác để lấy về. Nghĩ đến năng lượng tinh thần lực khủng khϊếp vừa tấn công mình, trong lòng cậu ta không khỏi rùng mình một cái.
Thu hồi tầm mắt, Lê Hân hiểu rõ Mạc Diệc Nhiên chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ viên tinh hạch này, dù sao thì đây không đơn giản chỉ là một viên tinh hạch cấp xanh lục có thể giúp cậu ta đột phá, mà quan trọng hơn nữa là nó còn có thể giúp cậu ta thức tỉnh được dị năng hệ trị liệu. Nhưng khi nhớ lại dao động vừa cảm nhận được, Lê Hân bất giác đưa ánh mắt về phía Tô Kình Vũ kế bên, nếu như y nhìn không lầm, thì sau khi y ngăn cản tinh thần lực của Mạc Diệc Nhiên thì người tấn công cậu ta chính là —— Tô Kình Vũ?
Tô Kình Vũ thu lại tinh thần lực, hắn bế con mèo Ragdoll đang vác trên vai lên đưa đến trước mặt, ánh mắt tràn đầy ý cười, trong ánh nhìn còn đang ngơ ngác của y, hắn dùng mặt cọ cọ vào thân mình đầy lông mềm mịn của y, giọng nói vô cùng cưng chiều: “Giờ thì vui chưa?”
Cho nên hắn làm vậy là vì y sao? Suy nghĩ này khiến cho Lê Hân một lần nữa nghi ngờ liệu Tô Kình Vũ trước mặt có phải là người mà y đang tìm kiếm hay không?