Đang chìm trong suy nghĩ nên Lê Hân hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt như nhìn thấy quỷ của các thành viên trong đội hộ tống Tô Kình Vũ. Cái người đầy vẻ chiều chuộng trước mặt này có phải là vị tiến sĩ lúc nào cũng khí thế lạnh lùng lúc trước không vậy? Lại còn dùng vẻ mặt vô cảm nhưng tay cũng không quên vuốt lông mèo kia, chẳng phải nói là mắc bệnh sạch sẽ tới nỗi bắt mọi người trong đội phải giữ gìn vệ sinh hoàn hảo sao?
Không hề hay biết hình tượng đã hoàn toàn sụp đổ trong mắt mọi người, Tô Kình Vũ thoả mãn vuốt ve còn mèo trong lòng, sau đó, hắn ôm Lê Hân bước đến trước xác con nhện biến dị, đưa ngón tay chỉ vào một vị trí, một viên tinh hạch xanh lục đậm lập tức lơ lửng bay lên. Khoảnh khắc viên tinh hạch xuất hiện, mọi người xung quanh đều cảm thấy cơ thể như được thanh tẩy, năng lượng tiêu hao trong trận chiến vừa rồi dường như cũng được bổ sung trở lại. Đặc biệt là với Lê Hân, y rất nhạy cảm với tinh thần lực nên có thể rõ ràng cảm nhận được lượng năng lượng hùng hậu ẩn chứa bên trong đó nhiều đến chừng nào.
Lê Hân chú ý thấy trong mắt mọi người xung quanh tuy có chút ngưỡng mộ nhưng không ai tỏ ý định muốn cướp lấy, như vậy càng khiến y thầm đánh giá cao những người này thêm vài phần.
“Cho ngươi.”
Trong lúc y còn đang âm thầm cảm thán thì một vật đột nhiên xuất hiện trong lòng y, cúi đầu xuống nhìn mới nhận ra đó chính là viên tinh hạch màu xanh lục đậm kia.
“Meo?” Lê Hân nghiêng đầu nhìn Tô Kình Vũ, cất tiếng kêu đầy nghi hoặc.
Tô Kình Vũ không thèm để ý mà chỉ thản nhiên xoa nhẹ bộ lông mềm mại của con mèo trong tay, sau đó lại thành thạo quay sang chỉ đạo nhóm người còn đang sửng sốt bên kia, bảo bọn họ đi xử lý thi thể của con nhện biến dị, ví dụ như lấy chân nhện làm vũ khí, dù gì thì chúng cũng vừa chắc chắn vừa sắc bén, hoặc thu gom túi độc để dùng cho những mục đích khác.
Sau khi mọi người đã dọn dẹp xong và chuẩn bị lên đường, mới chợt nhận ra người mà bọn họ có trách nhiệm bảo vệ vẫn còn đang đứng cách đó không xa, không biết lại đang thủ thỉ chuyện gì với con mèo trong lòng, bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ đành dừng lại đứng chờ.
Bên kia.
“Ngươi không đi cùng ta, vậy ngươi định đi đâu?” Nhìn con mèo trong lòng đang vùng vẫy muốn rời đi, vẻ mặt vốn đang khá dễ chịu của Tô Kình Vũ lập tức trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo, “Ngươi thà đi cùng con sư tử nhỏ này cũng không muốn đi cùng ta sao?”
“Meo meo meo meo meo ~” Là sư tử nhỏ đi cùng tôi, chứ không phải tôi đi theo nó. Hơn nữa, anh là gì của tôi chứ? Mắc gì tôi phải đi với anh? Lê Hân nhận ra bản thân thật sự rất bất lực trước người như Tô Kình Vũ.
Không rõ bằng cách nào mà Tô Kình Vũ dường như hiểu được ý của con mèo, hắn không thay đổi sắc mặt lạnh giọng mở miệng: “Mục tiêu của chúng ta giống nhau, đi với ta, ta có thể bảo vệ ngươi. Hơn nữa, chúng ta có xe, còn có người biết đường đi, không cần ngươi phải vất vả đi bộ đến đó.” Rõ ràng hắn vẫn nhớ lúc Lê Hân xuất hiện chính là đang ngồi trên lưng của sư tử nhỏ.
“Meo?” Làm sao anh biết tôi muốn đi đâu? Rồi còn tại sao phải bảo vệ tôi chứ? Lê Hân nheo mắt nhìn Tô Kình Vũ với ánh mắt sắc bén, dường như chỉ cần hắn trả lời không đúng ý, y sẽ lập tức tấn công.
“Bởi vì là ngươi, nên ta biết. Đi cùng ta đi.” Vừa nói xong Tô Kình Vũ liền liếc mắt lạnh lùng nhìn sư tử nhỏ một cái rồi ôm Lê Hân đi về phía xe ô tô.
Vì trong lòng còn đang suy đoán lung tung, Lê Hân quyết định cứ để mặc hắn, đồng thời gọi sư tử nhỏ đuổi theo.
Mặc dù các thành viên khác trong đội có chút khó hiểu, nhưng bọn họ cũng không nói gì, chỉ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ được phân công. Mà nhìn Tô Kình Vũ cùng không có ý định giới thiệu, Lê Hân cũng không đặt sự chú ý lên bọn họ nữa.
Đội bảo vệ Tô Kình Vũ gồm có sáu người, chia thành hai xe, đội trưởng ngồi ở ghế lái phụ, một người lái xe, còn Tô Kình Vũ thì ôm Lê Hân ngồi ghế sau, sư tử nhỏ cũng nhân cơ hội chen lên xe. Tô Kình Vũ nhìn thấy vậy thì hơi hơi nhíu mày, nhưng vì có Lê Hân ở đó nên hắn không nói gì, chỉ im lặng vuốt ve bộ lông mềm mại của y.
Bởi vì ô tô đã được cải tiến và gia cố, nên những cú va chạm với tang thi ngáng đường cũng không khiến cho tốc độ di chuyển của bọn họ giảm xuống. Tuy nhiên... Lê Hân nhìn lũ tang thi không con nào đến gần xe, trong mắt y hiện lên vẻ nghi hoặc, danh hiệu “vạn thi mê” của y không có tác dụng à? Nếu là bình thường thì chỉ cần y xuất hiện thì chắc chắn sẽ có rất nhiều tang thi vây đến mới đúng chứ.
“Làm sao vậy?” Trong lúc y còn đang bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói dò hỏi của Tô Kình Vũ vang lên từ phía trên đầu, Lê Hân vội vàng lắc lắc đầu.
Nhận được phản hồi, Tô Kình Vũ không quan tâm lời đó là thật hay giả, chỉ thấy trong lòng tăng thêm vài phần vui vẻ, hắn vừa vuốt ve bộ lông trắng muốt của Lê Hân, vừa tùy ý nói: “Trong thời kỳ mạt thế này, nguy hiểm nhất không phải là tang thi, mà chính là con người. Về sau, khi chỉ có một thân một mèo như ngươi đi ra ngoài, nhất định đừng đến gần con người. Ừm, cả thực vật và động vật biến dị cũng không được.”
Cái gì cũng không được tới gần, vậy chẳng phải chỉ có thể tới gần mỗi mình anh thôi sao? Nghe ra ẩn ý trong lời nói, Lê Hân bất lực quay đầu đi, chẳng bằng nói thẳng ra là muốn cột y lên người luôn đi. Tô Kình Vũ chú ý đến động tác của y, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười.
Không biết có phải do miệng quạ đen của Lê Hân hay không, nhưng chỉ sau nửa tiếng di chuyển, xe đã phải dừng lại.
“Tiến sĩ Tô, phía trước bị kẹt xe nghiêm trọng, lại có không ít tang thi lang thang xung quanh. Chúng tôi định đi đường vòng, không biết ngài thấy sao?”
“Mèo con, ngươi thấy thế nào?” Tô Kình Vũ không trả lời ngay, mà chuyển ánh mắt sang Lê Hân, nhẹ giọng hỏi y.
Sao tôi biết được? Lê Hân quơ một vuốt về phía Tô Kình Vũ lúc nào cũng chỉ biết làm phiền y, sau đó thì quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn vết xước mờ nhạt trên mu bàn tay mình, Tô Kình Vũ đột nhiên bật cười ra tiếng, trước ánh mắt khó hiểu xen lẫn kỳ quái của đội trưởng mà nói: “Y bảo chúng ta đổi đường đi.”
Cho nên —— Từ chỗ quái nào mà hắn biết được vậy? Chẳng lẽ người có tinh thần lực mạnh thì có thể giao lưu với động vật à? Đội trưởng hết nhìn tiến sĩ Tô, rồi lại nhìn sang cái mặt như ghét bỏ của con mèo, anh vẻ mặt như táo bón mà trở lại chỗ ngồi, nói với người lái xe quay đầu lại, sau đó lại thông báo với nhóm đi cùng bên xe kia.
Dù ngoài mặt tỏ vẻ thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng Lê Hân vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, đối với Tô Kình Vũ vẫn luôn lảm nhảm thì không thèm tỏ vẻ gì. Chỉ là không được bao lâu thì ô tô lại lần nữa dừng lại, Lê Hân bị kéo khỏi dòng suy nghĩ liền đứng dậy từ trong lòng ngực Tô Kình Vũ.
Tô Kình Vũ nhìn Lê Hân không còn để mình vuốt lông nữa, liền cau mày dò hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì nữa?”
“Chúng ta bị tang thi bao vây rồi.” Đội trưởng ngồi phía trước vẻ mặt đầy nghiêm trọng, tay anh đã siết chặt khẩu súng, quay lại nhìn Tô Kình Vũ, “Không biết tiến sĩ Tô có thể dùng tinh thần lực để dò xét xem xung quanh có đường nào ít tang thi hơn hoặc có lối thoát nào không?”
Mặc dù không biết chính xác cấp độ dị năng tinh thần lực của Tô Kình Vũ, nhưng việc hắn có thể tiêu diệt một con nhện biến dị cấp ba chỉ trong một đòn chứng tỏ cấp bậc chắc chắn không thấp, ít nhất phải từ cấp ba trở lên. Từ cấp độ đó đã có thể phóng tinh thần lực ra ngoài, để dò ra một con đường cũng là chuyện bình thường..
Tô Kình Vũ cũng không từ chối, hắn chỉ nhắm mắt lại vài giây rồi mở mắt ra, mà Lê Hân ở bên cạnh lại nhận thấy một tia sáng đỏ lóe lên lúc hắn mở mắt, nhưng khi nhìn kỹ lại, đôi mắt đó chỉ toàn một màu đen đặc. Nghĩ rằng có lẽ là nhìn nhầm rồi, Lê Hân thu lại ánh mắt, âm thầm phóng tinh thần lực ra ngoài, y lập tức phát hiện xung quanh hai chiếc xe vậy đầy từng đám năng lượng chen chúc nhau, mỗi một đám tượng trưng cho các tinh hạch cấp bậc khác nhau, mà trong đó lại có ba điểm sáng màu vàng, tương ứng với tinh hạch của ba con tang thi cấp ba.
Tô Kình Vũ cũng nắm được tình hình, nhanh chóng thông báo lại cho đội trưởng, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của cả đội, hắn nhướng mày nhàn nhạt nói: “Cứ lái xe đi thẳng qua. Tinh thần lực của tôi có thể uy hϊếp bọn chúng trong một khoảng thời gian nhất định, lúc đó bọn chúng sẽ không tấn công chúng ta.”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!” Vẻ mặt nghiêm túc thường ngày của đội trưởng bỗng xuất hiện một chút vui mừng, đội của bọn họ phần lớn chỉ mới thức tỉnh dị năng, chỉ có hai ba người là đạt đến cấp một, nhưng trong lũ tang thi đó rõ ràng có nhiều con cấp bậc cao hơn, nếu như phải chiến đấu với bọn chúng mà không có Tô Kình Vũ giúp đỡ, có lẽ bọn họ sẽ không thể thoát khỏi vòng vây của lũ tang thi được rồi.
Còn về lý do không nhờ Tô Kình Vũ giải quyết hết đám tang thi kia là do bọn họ tự mình biết mình hơn đám người của Mạc Diệc Nhiên. Suy cho cùng thì Tô Kình Vũ chính là mục tiêu mà bọn họ được giao nhiệm vụ bảo vệ, hắn sẵn sàng giúp đã là may mắn lắm rồi, dù cho hắn không làm gì cả thì bọn họ cũng phải hộ tống hắn về đến căn cứ.
Thấy ánh mắt cảm kích của mọi người, Tô Kình Vũ khẽ gật đầu, cũng không hao tốn bao nhiêu sức lực, quanh người hắn tỏa một làn sóng mờ nhạt, chỉ có Lê Hân mới có thể nhìn thấy, sau đó lũ tang thi bao vây kia liền thật sự xoay người rời đi.
Mà Lê Hân nằm trong lòng Tô Kình Vũ lại luôn cảm thấy có gì đó không đúng, từ khi nào mà tinh thần lực còn có công dụng xua đuổi tang thi nữa vậy? Tại sao trong phương pháp của y lại không có nói rõ điều này chứ? Là do trong phương pháp của y bị thiếu, hay là do cấp bậc của y chưa đủ? Hay đây là khả năng mà chỉ những nhân tài mới có thể thức tỉnh được?
“Tên nhóc nhà ngươi lại suy nghĩ gì nữa rồi?” Tô Kình Vũ gãi gãi cằm Lê Hân, không để tâm đến ánh mắt sùng bái của đội trưởng và đồng đội, mà lại hứng thú dạt dào chăm chú nhìn Lê Hân rõ ràng là đang ngẩn người, “Chẳng lẽ ngươi muốn học kỹ năng xua đuổi tang thi bằng tinh thần lực này à? Đáng tiếc đây là kỹ năng độc nhất vô nhị của ta, nhưng ta có thể dạy cho ngươi một mẹo, tuy rằng không thể so với uy áp của ta thì vẫn có thể đánh lừa được lũ tang thi cấp thấp đó.”
Nghe thấy còn có mẹo xua đuổi thây ma bằng tinh thần lực, Lê Hân vốn còn định kháng cự thì ngay lập tức dừng lại, ngoan ngoãn để hắn tùy ý vuốt lông, sau đó kêu “Meo ~” một tiếng, rõ ràng rất tò mò về mẹo mà hắn nói. Mà hai người ngồi phía trước cũng lén dựng tai lên nghe lỏm, hy vọng là học được gì đó.
“Mỗi loại tinh thần lực đều có những tác dụng của nó, có tấn công, có phòng thủ, còn có những tác dụng khác, vậy thì làm cách nào để phân chia các loại tinh thần lực khác nhau?” Tô Kình Vũ cũng không thèm quan tâm có người nghe lén phía trước, hắn vừa nói vừa thả ra một luồng tinh thần lực mỏng manh, “Đó chính là phán đoán dao động tinh thần lực phân tích tần số của nó, uy áp trước đó của ta không phải là dùng tinh thần lực tự nhiên, mà là đã được ta cải tạo qua một chút, có thể dùng tinh thần lực để thể hiện nó ra, ngươi dùng tinh thần lực của mình để cảm nhận thử xem.”
Nhìn luồng tinh thần lực như sợi chỉ mỏng lại vững vàng lơ lửng trong không trung, Lê Hân có chút do dự mà ngưng tụ ra một tia tinh thần lực của mình, so với tinh thần lực của Tô Kình Vũ, thì của y rõ ràng có hơi không ổn định, nhìn thấy nó sắp tan biến, Lê Hân vội vàng đem tia tinh thần lực của mình hoà vào tia của Tô Kình Vũ.
“Ưʍ.” Bởi vì sự tiếp xúc trực tiếp này khiến cho Tô Kình Vũ cảm nhận được rõ ràng luồng tinh thần lực mềm mại như đang mơn trớn hắn, ánh mắt hắn tối đi vài phần. Mà Lê Hân ở một bên vẫn đang nghiêm túc nghiên cứu tần số dao động mà hắn nói, kết hợp với công pháp cơ bản để dần hiểu được ý nghĩa của nó.
Quãng đường đến căn cứ không còn xa, nhờ có uy áp của Tô Kình Vũ mà bọn họ có thể nhanh chóng đến nơi mà không gặp thêm trở ngại nào.
Nơi này là căn cứ Quang Minh, nằm ở phía Bắc, là một trong ba căn cứ lớn nhất và mạnh nhất của nhân loại, hai căn cứ còn lại là căn cứ Tây Bộ ở phía Tây và căn cứ Nam Bộ ở phía Nam.
Hiện tại do không có công cụ nhận biết có bị lây nhiễm virus tang thi hay không, nên tất cả người vào căn cứ đều phải trải qua 24 giờ ở bên ngoài để xác nhận không có dấu hiệu bị cảm nhiễm, nếu không có xảy ra bất cứ biến hoá nào mới có thể đi vào.
Nhưng mà bởi vì có đặc quyền liên quan đến nhiệm vụ của tiểu đội, đám người Tô Kình Vũ cũng không cần phải chờ bên ngoài quá lâu, chỉ đơn giản kiểm tra danh tính và không có ai bị thương là có thể cho vào.
Riêng về con sư tử to lớn này, các quy định hiện tại không có điều khoản cụ thể nào về phương diện này, bởi vì không có ai nghĩ sẽ có người thuần hóa một loài động vật hoang dã cỡ lớn như vậy làm thú cưng cả, đặc biệt là con sư tử này vừa nhìn đã biết nó là động vật biến dị, thật sự rất khó tin được việc nó bị con người thuần hóa. Cuối cùng, không biết đội trưởng đã nói gì mà người kiểm tra nhíu mày một hồi lâu rồi vẫn đồng ý cho bọn họ mang theo sư tử nhỏ vào, nhưng mà một khi có người bị thương nhất thiết sẽ dựa theo quy định mà làm việc.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận hầu hạ Tô Kình Vũ của mọi người, Lê Hân khó hiểu, dựa vào cách gọi của những người này với Tô Kình Vũ, có lẽ hắn là một nhà nghiên cứu, hơn nữa dường như cũng không giống một nhà nghiên cứu bình thường.
Hình như đã nhận ra nghi hoặc của Lê Hân, hắn vừa ôm y vừa chờ người kiểm tra làm xong việc, sau khi tiến vào căn cứ Tô Kình Vũ mới tự giới thiệu: “Hiện tại, trong lĩnh vực nghiên cứu này, nổi danh nhất ngoài ta ra thì còn có một vài lão già đã gần đất xa trời. Như ngươi biết đấy, bây giờ là mạt thế, có thể sống sót đã là may mắn rồi, còn chưa xác định là có bao nhiêu người đâu. Giờ họ có thể tìm được ta, đương nhiên là phải cẩn thận đối đãi rồi.”
Sự thật đúng là như lời hắn nói, các nhà nghiên cứu tài năng trong mạt thế chính là nguồn tài nguyên cực kỳ khan hiếm, đặc biệt là những người thật sự có khả năng, hơn phân nửa người đều đã bước nửa chân vào quan tài, tới khi mạt thế có thể vượt qua được lần tiến hoá đầu tiên hay không cũng khó nói, cho nên đối với người vừa mới ở phía bắc phát biểu một bài diễn thuyết quan trọng về biến đổi môi trường và từng bước tiến hoá gen con người như Tô Kình Vũ tất nhiên là bị nhìn trúng, khiến cho đám lãnh đạo trong căn cứ nhịn không được cướp người về đây, trong lòng hy vọng hắn có thể tiêu diệt được tang thi hoặc có thể tìm được nguyên nhân tang thi xuất hiện.
Lê Hân tuy không biết hết ngọn nguồn, nhưng qua thái độ của những người xung quanh, y cũng hiểu rằng Tô Kình Vũ không phải nhân vật tầm thường. Y im lặng nằm yên trong vòng tay hắn chờ đội ngũ kiểm tra, một tiếng đồng hồ đã qua.
Khi mọi người hoàn tất kiểm tra và vào căn cứ, trời cũng đã tối, hai bên đường đầy những lều trại tạm bợ, có không ít người buôn bán vật tư, cũng có những người phụ nữ ăn mặc hở hang, cố gắng níu kéo các nhóm vừa trở về, nói những lời mời mọc không mấy đứng đắn.
“Con nít đừng nhìn lung tung.” Trong lúc Lê Hân còn đang đánh giá xung quanh, Tô Kình Vũ đặt tay lên che tầm nhìn của y lại.
Lê Hân bất đắc dĩ đành phải xoay người đối mặt với Tô Kình Vũ, lúc này mới cảm giác được tay của hắn rời khỏi hai mắt mình. Chú ý đến điểm này y cũng bất lực mà trớn trắng mắt.
Tiểu đội trưởng nghĩ sẽ đưa Tô Kình Vũ và bảo bối của hắn về nơi ở tối nay, chờ ngày mai mới đi báo cáo nhiệm vụ, cho nên anh liền dẫn theo một người một mèo đi về phía khu dân cư.
“Chờ một chút, con mèo Ragdoll kia giá bao nhiêu tinh hạch? Tôi muốn mua, anh ra giá đi.” Bọn họ vừa đến nơi thì phía trước chợt có một người phụ nữ ăn mặt hoa lệ đứng ra chặn đường, cô ta cao ngạo nâng cằm, ngón tay chỉ vào Lê Hân nằm trong ngực Tô Kình Vũ.
Ban ngày đã chứng kiến qua Tô Kình Vũ để ý con mèo này nhiều như thế nào, mọi người liền theo bản năng mà lui về sau một bước, nhất là khi thấy hắn giơ tay đẩy đẩy kính mắt, trong lòng ai nấy đều không khỏi thấp thỏm.